Rau củ mùa đông hiếm, chỉ bắp cải là nhiều nhất. “Bách thái bất như bạch thái” (Trăm loại rau bằng bắp cải), các cung điện về cơ bản đều ăn sủi cảo nhân bắp cải thịt lợn.
Sủi cảo nhân thịt lợn bắp cải mềm, nhưng nhất là gói đến ăn đến đó, miễn là nhân rau củ, nếu nhân trộn mà để lâu sẽ dễ nước, khi đó gói sủi cảo sẽ ngon nữa.
Ngoài còn sủi cảo nhân thịt bò cà rốt, nhưng thịt bò đắt tiền, các vị chủ tử trong cung mới ăn nhiều. Còn cả sủi cảo thịt cừu hành lá.
Lúc , MC màn hình máy tính bảng đang những lời chúc mừng đếm ngược, kim đồng hồ tường cũng ngày càng gần đến 12 giờ.
Lạc Anh đặt đũa xuống, Thẩm Trạm thời gian máy tính.
Truyện được edit bởi Hằng Kio. Nếu thấy hay các bạn hãy bình luận cho mình được biết cảm nhận nha.
Chương trình “Xuân Vãn” bắt đầu đếm ngược một phút cho năm mới, thời gian từng giây từng phút trôi qua. Cùng với nụ đồng thanh “Chúc mừng năm mới” của các MC, Thẩm Trạm đưa phong bao lì xì đến mặt Lạc Anh.
Đây là tiền mừng tuổi chuẩn từ .
Dù về mặt sinh học lớn tuổi hơn Lạc Anh, về mặt tâm lý, ôm tâm tư của một cha để chuẩn tiền mừng tuổi cho con gái.
Thẩm Trạm hy vọng cô ở thời hiện đại sẽ “bách tà bất xâm, hỷ lạc an ninh” (trăm ma chẳng xâm phạm, vui vẻ bình yên).
“Lạc Anh, chúc mừng năm mới.”
Lạc Anh gần như sững sờ nhận lấy phong bao lì xì.
Dù thì cô cũng lớn như , hơn nữa ở thời hiện đại thể là , ngờ còn thể nhận tiền mừng tuổi.
“Thầy Thẩm, cũng chúc thầy năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”
Thức đến rạng sáng, chương trình “Xuân Vãn” cũng đến hồi kết.
Một đĩa sủi cảo ăn sạch sẽ, phần còn cho tủ lạnh.
Tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên, bên tai là tiếng pháo hoa vang lên từng đợt, lúc xa lúc gần.
Pháo hoa tiễn năm cũ kết thúc, pháo lễ đón năm mới vang lên dứt.
Thẩm Trạm mặc áo khoác, .
Lạc Anh chuẩn về khách sạn. Mặc dù nhiệt độ và trời đêm lúc , dù bộ về cũng mất nhiều thời gian, nhưng trời tối và lạnh như cũng đủ khiến khó chịu.
“Thầy Thẩm, để em xe đưa thầy về nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-dung-my-thuc-chinh-phuc-gioi-giai-tri/chuong-103-duoc-li-xi.html.]
Làm bạn bè cũng . Thầy Thẩm tuy chút mặt dày đến ăn chực, nhưng chu đáo, luôn giúp đỡ, còn chuẩn tiền mừng tuổi. Lạc Anh nghĩ “giúp giúp đến cùng”, xe điện đưa về, còn hơn là để bộ về trong đêm lạnh, sợ rằng sẽ đóng băng.
Ngón tay đang kéo khóa áo của Thẩm Trạm khựng , ngờ Lạc Anh chủ động đề nghị đưa về.
Dù thì… đây cũng là suy nghĩ của bình thường, đúng ?
trời khuya như , đưa về xong cô tự xe về một , cũng yên tâm.
Anh mở lời từ chối, “ bộ về xa…”
Lạc Anh nhét chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhỏ tay , bản mặc áo khoác và ngoài.
Khi Thẩm Trạm một nữa nghiêm chỉnh ở ghế , chiếc xe điện nhỏ vẫn khởi động.
“Xe hỏng ?” Thẩm Trạm hỏi, xe điện hết điện ? Hay là lạnh nên tụt điện ?
Qua lớp mũ bảo hiểm truyền đến giọng lầm bầm của Lạc Anh, “Thầy Thẩm, thầy ở khách sạn nào nhỉ?”
Khi Thẩm Trạm báo tên khách sạn, chiếc xe điện nhỏ tiếp tục lăn bánh ánh đèn đường mờ ảo.
Khi Thẩm Trạm đến cửa khách sạn, Lạc Anh đầu vẫy tay chào tạm biệt.
Anh chiếc xe điện nhỏ từ từ xa, chầm chậm bước sảnh.
Giờ , sảnh tầng một của khách sạn vẫn sáng đèn.
Màn hình lớn trong sảnh đang phát trực tiếp “Xuân Vãn”, đang co ro ghế sofa xem TV.
“Đêm nay khó quên – Đêm nay khó quên –”
Chương trình “Xuân Vãn” đến bài hát kết thúc cuối cùng, Thẩm Trạm bước thang máy.
Tiếng hát vẫn còn văng vẳng bên tai, chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhỏ cầm trong tay, khóe môi khẽ cong lên mỉm .
Quả thực, đêm nay khó quên.
…