Ta Dựa Vào Bãi Lạn Để Cứu Vớt Cả Tông Môn - Chương 24.2: "Đội cảm tử" lại thêm một thành viên rồi
Cập nhật lúc: 2025-06-30 01:39:38
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật ra, dù Mộc Trọng Hi và Diệp Kiều không ra tay thì hắn ta cũng có thể chạy thoát, chỉ là sẽ tốn chút linh khí mà thôi. Dù sao thì thiếu niên cũng rất cảm kích hai người này: “Các ngươi cũng nghe nói yêu thú rừng có vẻ như có bí bảo giáng thế, định vào tra xét sao?”
Diệp Kiều gật đầu.
Hắn ta thấy thế thì hỏi: “Đi cùng không? Ta tên Đoạn Hoành Đao.”
“Được thôi.” Diệp Kiều lập tức thân thiện cười tươi với hắn ta: “Ta tên Diệp Kiều.”
“Mộc Trọng Hi.”
Thế là đội lâm thời được thành lập.
“Chúng ta nên đặt một cái tên nhỉ?” Mộc Trọng Hi sờ cằm: “Dù sao cũng là lần đầu tiên lập đội cùng người khác.”
“Hay gọi là Tam Kiếm Khách đi?”
Diệp Kiều: “…” Cạn lời.
Đoạn Hoành Đao: “Cái tên này…” Ngay lúc Diệp Kiều tưởng hắn ta muốn nói gì đó, mắt thiếu niên chợt sáng rực lên, kích động nói: “Tên này, hay quá!”
Diệp Kiều: “… Được rồi.”
Tam Kiếm Khách thì Tam Kiếm Khách vậy, không có gì bất ngờ thì đội hình plastic này của họ lát nữa sẽ tan rã.
...
Yêu thú ở khu vực bên trong có thể thấy rõ ràng đã giảm bớt. Dọc đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì. Ước chừng rất nhiều tu sĩ đều đang canh giữ ở khu vực nội môn, muốn xem xem liệu sự dị động của yêu thú rừng lần này có phải do bí bảo nào đó xuất hiện hay không.
Khi ba người họ đi vào, tình hình vẫn còn khá gay gắt. Hiện tại, hiện trường chia thành hai phe người. Một phe là đội ngũ do một Tán tu Kim Đan cầm đầu, phe còn lại thì…
“Tống Hàn Thanh… ?”
Cái tên khốn này không phải là người quen cũ sao?
“Ừm, là đám bò ngựa của Nguyệt Thanh tông đó.” Diệp Kiều lười biếng không muốn nghĩ tên đối phương là gì.
Thôi thì tạm gọi họ là đại quân bò ngựa vậy.
Không thể không nói, Diệp Kiều làm người ta tổn thương ghê.
Tống Hàn Thanh vốn dĩ đang sốt ruột giằng co với đám Tán tu bẩn thỉu kia. Lúc này đột nhiên nghe thấy giọng Diệp Kiều, biểu cảm hắn ta trở nên âm trầm hẳn, nhìn về phía Diệp Kiều với vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn ta được sư phụ phái đến để xem xét tình hình. Không có gì bất ngờ, sự dị động của yêu thú rừng lần này là do linh khí xuất hiện.
Nhưng linh khí xuất hiện chắc chắn đi kèm với sự bảo vệ của yêu thú lớn từ Kim Đan kỳ trở lên.
Tống Hàn Thanh lập tức chọn dùng biện pháp hiểm độc, bày trận vây đám Tán tu đó cùng con yêu thú lớn lại, chuẩn bị dùng họ làm mồi, kiềm chế yêu thú, còn hắn ta thì dẫn các sư huynh muội đến lấy linh khí.
Đây vốn là một biện pháp chắc chắn thành công, nào ngờ người của Trường Minh tông lại đến.
“Diệp Kiều.” Tống Hàn Thanh híp mắt: “Các ngươi cùng nhau đi tìm c.h.ế.t à?”
“Vừa hay.” Hắn ta khẽ mỉm cười nói tiếp: “Ta cần đám phế vật các ngươi đến lót đường.”
Thêm mấy người cũng tốt, có thể giúp hắn ta kiềm chế yêu thú thêm một lát. Còn việc họ có c.h.ế.t hay không? Thì liên quan gì đến hắn ta đâu.
Tu Chân giới vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé.
Đoạn Hoành Đao run rẩy, đi đến cạnh Diệp Kiều, nhỏ giọng nói: “Bọn họ là đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh tông.”
“Sao ngươi lại quen hắn ta?”
Theo Đoạn Hoành Đao biết, Tống Hàn Thanh là kẻ cực kỳ hẹp hòi.
“Trước đây ta từng chơi xấu hắn ta một phen.”
...
Không ít Tán tu đã bị thương, rất nhiều người chọn không đi sâu vào nữa. Người sáng suốt đều nhận ra rằng đám đệ tử thân truyền Nguyệt Thanh tông kia muốn lấy họ làm mồi lót đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-bai-lan-de-cuu-vot-ca-tong-mon/chuong-24-2-doi-cam-tu-lai-them-mot-thanh-vien-roi.html.]
Nhưng có lẽ tiếng đánh nhau trước đó gây ra động tĩnh quá lớn, mặt đất xuất hiện những rung động rất nhỏ, sau đó một tiếng gầm rít truyền đến. Một con yêu thú đen nhánh bước ra, uy áp cường đại khiến không ít người cảm thấy khó chịu.
Mộc Trọng Hi nhíu mày: Kim Đan hậu kỳ.
Điên rồi sao?
Yêu thú Kim Đan hậu kỳ.
Họ còn chưa đến khu vực sâu nhất mà.
Tống Hàn Thanh nhìn thấy con yêu thú kia thì ánh mắt chợt nheo lại, lập tức không chút do dự ném lá bùa trong tay về phía yêu thú. Rõ ràng hắn ta chọn cách chọc giận con yêu thú này để ngăn chặn Diệp Kiều và những người khác.
Linh khí lần này, hắn ta quyết phải có bằng được.
Tống Hàn Thanh là một kẻ cực kỳ thâm độc. Hắn ta dán lên con yêu thú một lá Ma Hóa phù. Thông thường, tu vi càng cao thì trí thông minh càng cao. Loại bùa chú này có thể khiến những yêu thú có trí thông minh rơi vào trạng thái mất lý trí, không phân biệt mà công kích những người gần nó nhất.
Dán xong, hắn ta liền bày trận phòng ngự và chọn cách lui lại.
Diệp Kiều và những người khác lập tức trở thành mục tiêu đầu tiên bị yêu thú nhắm đến.
Nàng tránh không kịp, bị cái đuôi dài có gai ngược của tê thú đánh trúng, quật ngã xuống đất.
Gai nhọn đ.â.m vào thịt, Diệp Kiều xoay người đứng dậy, giây tiếp theo tầm mắt đã tối sầm, chỉ thấy con tê thú kia thế mà mở cái miệng khổng lồ như vực sâu, nuốt chửng nàng.
Mộc Trọng Hi cố gắng lao vào kéo nàng ra, kết quả là cả hai cùng rơi vào.
“…” Mẹ nó.
Cái miệng lớn như miệng hà mã. Cũng may thứ này ăn đồ không nhai, nếu không có lẽ hai người họ đã tiêu đời ngay khoảnh khắc ngã xuống rồi.
Rơi vào bụng cá voi là cảm giác gì thì Diệp Kiều không biết, nhưng rơi vào bụng yêu thú chắc chắn không dễ chịu chút nào. Mùi bên trong cực kỳ khó ngửi, nó vô cùng hôi thối. Khi nàng ngã xuống đã kịp điều chỉnh tư thế chứ không bị úp mặt xuống.
Còn Mộc Trọng Hi thì bị mùi này làm cho buồn nôn.
Hắn đột nhiên cảm thấy đan dược có mùi như phân của sư muội cũng không khó nuốt đến thế.
Quả nhiên hạnh phúc đều là do so sánh mà ra.
Mộc Trọng Hi bóp mũi, khàn giọng nói: “Con yêu thú kia ít nhất là Kim Đan hậu kỳ.”
“Yêu thú lớn cấp bậc Kim Đan hậu kỳ như thế này không phải chỉ xuất hiện ở đại bí cảnh hoặc khu vực sâu nhất thôi sao? Sao lại ở đây?”
Hai người nhìn nhau trong bụng yêu thú.
Đang lúc cả hai đều đối mặt với tình huống không biết phải làm sao thì lại có một người rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy đó là Đoạn Hoành Đao, cái tên ngốc nghếch kia.
“…” Thôi.
"Đội cảm tử" lại thêm một thành viên rồi.
“Các ngươi đoán xem người tiếp theo rơi vào sẽ là ai?”
Dù sao tạm thời cũng không có gì nguy hiểm, ba người bắt đầu cá cược.
Diệp Kiều chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn: “Hy vọng là Tống Hàn Thanh.”
Mộc Trọng Hi bắt chước dáng nàng, chắp tay trước ngực, cũng đồng thời bắt đầu nguyền rủa: “Hy vọng tên đó gặp chuyện.”
Đoạn Hoành Đao: “…” Hai người này thật ác độc.
Nhưng thật không dám giấu giếm, hắn ta cũng hy vọng là Tống Hàn Thanh.
Có lẽ niềm tin của ba người quá mạnh mẽ, vài phút sau khi nghe thấy động tĩnh, Diệp Kiều và những người khác nhanh chóng tránh ra, cứ thế trơ mắt nhìn Tống Hàn Thanh khi rơi xuống đã miệng đối miệng với bụng yêu thú.
Tống Hàn Thanh bị mùi hôi xông đến mức mặt mũi méo mó trong chớp mắt, da dẻ tái nhợt, trông như sắp tắt thở.
Quan trọng là hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Diệp Kiều đáng c.h.ế.t kia, nàng còn thân thiện vẫy vẫy tay với hắn ta: “Hi.”
Tống Hàn Thanh: “…” Mẹ kiếp.