Ta Dựa Vào Bãi Lạn Để Cứu Vớt Cả Tông Môn - Chương 22.2: Có phải bị tiểu sư muội "lây nhiễm" rồi không
Cập nhật lúc: 2025-06-23 14:42:49
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy ngày nay Diệp Kiều đắm chìm trong việc kinh doanh những thứ kỳ cục của mình, không có thời gian đi học. Mộc Trọng Hi cũng bầu bạn cùng nàng trốn học. Điều này khiến hai vị sư huynh còn lại luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó.
“Hai đứa mấy ngày nay lén lút làm gì sau lưng bọn ta vậy?”
Minh Huyền đẩy cửa phòng ra, đôi mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
Diệp Kiều cất gọn bùa chú của mình, nhìn thấy người đến thì nhiệt tình vẫy tay: “Nhị sư huynh, Tam sư huynh, buổi tối tốt lành.”
Tiết Dư mỉm cười gật đầu, một tay kéo Tứ sư đệ lại: “Tiểu sư muội, buổi tối tốt lành. Ta đến tìm tiểu sư đệ.”
Mộc Trọng Hi: “Hả?”
Không hiểu sao hắn lại có một dự cảm xấu.
Tiết Dư nói: “Ta vừa luyện xong một ít đan dược ở đây, đang cần người thử thuốc.” Hắn nói xong thì đặt tay lên vai Mộc Trọng Hi, khẽ mỉm cười: “Đến đây nào, sư đệ.”
“…”
Có chuyện gì thì nói thẳng đi Tam sư huynh!
Hắn nhớ rõ mồn một chuyện Tiết Dư lần trước đã hạ độc mấy người nội môn rồi bị phạt giam vào địa lao. Nghe lời này, lưng Mộc Trọng Hi chợt lạnh, cất bước liền chạy.
Không cần mà!
Diệp Kiều thấy vậy liền cất gọn bùa chú rồi cũng đi theo ra ngoài.
...
“Thiên Đạo chúc phúc! Là ai đã tạo ra động tĩnh lớn đến vậy?” Chu Hành Vân nhắm mắt chìm vào trầm tư. Tiểu sư đệ ư? Hay là… tiểu sư muội mới đến của hắn?
Tần Phạn Phạn nói: “Không rõ lắm. Lát nữa gọi mấy nhãi ranh đó đến hỏi sẽ biết.”
“Nhắc mới nhớ, bọn nó đã trốn học mấy ngày rồi.”
Ông có chút lo lắng sốt ruột.
Vẻ mặt Chu Hành Vân trở nên nghiêm túc: “Trốn học ạ?”
Tần Phạn Phạn nói đến chuyện này là lại tức giận. Ông gõ gõ mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Không chỉ trốn học, mà còn là trốn học tập thể dưới sự dẫn dắt của con nhóc Diệp Kiều.”
Thôi vậy.
“Để con đi xem xem sao ạ.” Dưới ánh mắt khổ sở của sư phụ mình, Chu Hành Vân vẫn bất đắc dĩ mở lời.
Hắn cảm thấy, nếu mình thật sự không đi quản lý thì có lẽ mấy vị sư đệ sư muội này của mình sẽ gây ra chuyện lớn tày trời mất.
...
Thật ra, trước khi Diệp Kiều đến, ba người Minh Huyền đã luôn thích tụ tập với nhau. Tiết Dư muốn nghiên cứu công thức luyện đan của mình, Minh Huyền là một Phù tu yếu ớt không thể tự lo cho bản thân nên đương nhiên không thể lấy mình ra thử thuốc. Vậy thì chỉ có thể dùng tiểu sư đệ.
Mộc Trọng Hi hiện tại nhìn thấy Tiết Dư là sợ hãi, hắn Đạp Thanh Phong nhanh hơn, dẫm lên kiếm bay vút lên trời, chuẩn bị cắt đuôi hai người kia.
Tiết Dư ở phía sau, như một vai ác mang ý đồ xấu trong phim truyền hình, khẽ mỉm cười: “Cứ trốn thoải mái đi, đệ không trốn thoát được đâu.”
Minh Huyền cũng thương hại nói: “Hôm nay đệ có kêu khản cả cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu đệ đâu.”
“Chấp nhận số phận đi, tiểu sư đệ.”
Diệp Kiều dẫm lên huyền kiếm dưới chân, đuổi theo phía sau hô lớn: “Đừng chạy mà! Tứ sư huynh, chúng ta sẽ không làm huynh bị thương đâu.”
Nhưng ba người họ thật sự rất giống như những kẻ biến thái cố ý cưỡng bức một thiếu niên!
Trên thân kiếm của Diệp Kiều có hai vị sư huynh, một người trước một người sau, cùng đuổi theo. Tiết Dư không quên kêu gọi: “Tứ sư đệ! Lần này chắc chắn ta sẽ không làm đệ khó chịu đâu.”
Tốc độ của bốn người cực nhanh.
Mộc Trọng Hi điên cuồng chạy phía trước, ba người Minh Huyền truy đuổi phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Chu Hành Vân: “…”
Thật sự rất náo nhiệt.
Dù sao thì sau khi tiểu sư muội đến, Trường Minh tông chưa bao giờ yên ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-bai-lan-de-cuu-vot-ca-tong-mon/chuong-22-2-co-phai-bi-tieu-su-muoi-lay-nhiem-roi-khong.html.]
Ngay cả một người như Chu Hành Vân, vốn có tồn tại nhưng giống như người đã chết, cũng bị kích thích phải ra mặt.
Đại sư huynh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn các sư đệ sư muội đang bay lượn trên trời như người chim. Dù là người không thích biểu lộ cảm xúc nhưng khóe miệng hắn cũng không nhịn được khẽ giật, hắn giơ tay lên, một trận gió thổi qua, đánh trúng vào thân kiếm Diệp Kiều.
Tiết Dư là người đứng đầu tiên nên lập tức rơi xuống đất, chưa kịp tạo dáng đẹp trai thì Mộc Trọng Hi đã bị dư chấn của trận gió xô tới, chật vật rơi xuống từ thân kiếm.
Tiết Dư lập tức đỡ lấy hắn theo bản năng.
Cuối cùng, hai người rơi xuống đất trong tư thế ôm công chúa.
Cảnh tượng này thật sự rất khó coi.
“Các đệ đang làm gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chu Hành Vân đến ống tay áo còn chẳng thèm động đậy, cứ thế bình tĩnh nhìn họ.
Ngày thường Tiết Dư sợ nhất là vị sư huynh này. Vừa ngẩng đầu đã thấy Đại sư huynh đang nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Tiết Dư buông tay ra, giọng cố gắng giữ bình tĩnh: “… Đại sư huynh. Huynh nghe ta giải thích đi.”
Hắn thật sự không phải biến thái mà!
Diệp Kiều và Minh Huyền cũng ngây người. Nàng sợ bị đánh nên vội vàng dẫm lên huyền kiếm rồi đến gần, nuốt nước bọt: “… Đại sư huynh, huynh nghe chúng ta giải thích đi.”
“Mọi chuyện không phải như huynh nghĩ đâu.”
Chu Hành Vân bình tĩnh một lát.
Có lẽ, mấy vị sư đệ sư muội này của hắn… thật sự đều điên rồi?
Bốn người đứng chỉnh tề một chỗ, không ai dám lên tiếng. Ánh mắt Chu Hành Vân lạnh lùng, thong thả ung dung chuẩn bị tính sổ: “Ta nghe nói, mấy ngày nay bốn đứa trốn học?”
Minh Huyền cãi lại theo bản năng: “Không phải! Huynh nghe ai nói vậy?”
“Chắc chắc có người muốn bôi nhọ những người thuần khiết và thiện lương như chúng ta.”
Mộc Trọng Hi vội vàng phụ họa: “Không sai!”
Chu Hành Vân cười lạnh khiến hai người lập tức im lặng như gà.
Đây là lần đầu Diệp Kiều biết cái gì gọi là áp lực của Đại sư huynh. Nàng nhạy bén cảm thấy hôm nay nếu không làm gì đó, có lẽ bốn người sẽ phải cùng nhau bị giam vào địa lao.
Nàng động não nhanh chóng, thấy Chu Hành Vân định nói thì vội vàng chen lời: “Đại sư huynh, huynh nghĩ tông nào sẽ đứng đầu Tu Chân năm nay?”
Chu Hành Vân nhíu mày, tuy không hiểu vì sao nàng lại hỏi thế, nhưng vẫn giải đáp: “Hơn ngàn năm nay, Thành Phong tông và Vấn Kiếm tông thay phiên nhau ở vị trí đệ nhất tông. Năm nay xét về thực lực, hai tông này không phân cao thấp.”
“Cho nên vị trí đệ nhất tông năm nay rơi vào tay ai vẫn còn chưa biết.”
Diệp Kiều nở một nụ cười, ánh mắt đối diện Chu Hành Vân: “Vậy nếu Đại sư huynh cố gắng một chút, chúng ta có thể trở thành đệ nhất tông Tu Chân giới không?”
“?”
Đôi mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, phảng phất chỉ cần Chu Hành Vân gật đầu, giây tiếp theo Diệp Kiều sẽ bảo hắn đi đ.ấ.m Vấn Kiếm tông, đạp Thành Phong tông luôn.
Gân xanh trên thái dương hắn khẽ giật, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, tự nhủ "Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh", hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể.”
Sắc mặt Diệp Kiều lập tức thay đổi: “Đại sư huynh, huynh làm muội thất vọng quá.”
Chu Hành Vân: “?”
Hắn nghẹn họng, thế mà nhất thời không bắt kịp mạch não của tiểu sư muội.
Mộc Trọng Hi nhìn Đại sư huynh hiếm khi cứng họng, trong nháy mắt cũng hiểu đánh đòn phủ đầu là gì: “Đúng vậy Đại sư huynh, huynh ngay cả việc dẫn dắt Trường Minh tông chúng ta trở thành đệ nhất tông Tu Chân giới cỏn con này cũng không làm được, thật sự làm chúng ta quá thất vọng rồi.”
Minh Huyền cũng cười và nhận ra ý đồ của hai người. Hắn thờ ơ tiếp lời: “Đúng vậy, quả thực làm chúng ta quá thất vọng.”
Diệp Kiều nhân cơ hội Đại sư huynh đang ngơ ngác thì dẫn đầu kéo Minh Huyền, người gần mình nhất, cất bước liền chạy.
Sau khi hai người rút lui, Mộc Trọng Hi cũng túm lấy Tiết Dư. Trong khoảnh khắc, bốn người đã biến mất tăm.
Chu Hành Vân phản ứng lại thì rơi vào trầm tư: “…”
Cái kiểu chạy trốn thành thạo và không biết xấu hổ này, có phải mấy sư đệ đều bị tiểu sư muội làm hư rồi không?