Ta Dựa Vào Bãi Lạn Để Cứu Vớt Cả Tông Môn - Chương 22.1: Có phải bị tiểu sư muội "lây nhiễm" rồi không
Cập nhật lúc: 2025-06-22 07:25:58
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cứ cười mãi thế thì nàng suýt nữa cho rằng thần hắc ám đã tái thế. Diệp Kiều vội vàng xé lá bùa dính trên người Mộc Trọng Hi xuống: “Trông có vẻ hiệu quả không tồi nhỉ.”
Mộc Trọng Hi cười nửa ngày đến cứng cả mặt. Khi dừng lại, hắn lắc lắc đầu rồi nằm vật ra đất, khẽ nói: “Đâu chỉ thế, cái âm thanh lúc nãy… Ta suýt nữa nghĩ mình tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Tiếng cười đó ai nghe mà không thấy đáng sợ chứ.
“Này, Phù tu các muội đều biết chơi thế sao?” Mấy ngày nay Mộc Trọng Hi bồi tiểu sư muội thử nghiệm đủ loại bùa chú hoa hoè lòe loẹt, đến nỗi suýt quên mất sự thật Diệp Kiều là một Kiếm tu.
Kiếm tu nhà ai mà có thể vẽ bùa "đỉnh" đến vậy chứ.
Diệp Kiều mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên: “Đừng có bôi nhọ muội. Muội chính là một Kiếm tu chính hiệu.”
“Vẽ bùa chỉ là nghiệp dư thôi.” Phải biết rằng nguyên chủ trước kia ở Nguyệt Thanh tông, một tông môn toàn Phù tu, cũng đã chọn làm Kiếm tu rồi.
So với Pháp sư, Diệp Kiều thích làm sát thủ hơn.
Mộc Trọng Hi nghĩ đến uy lực của những lá bùa kia thì cười khô khan hai tiếng.
Nghiệp dư ư?
Nghiệp dư nhà ai mà hiệu quả tốt đến vậy?
...
Diệp Kiều lợi dụng lúc trốn học để luyện chế một ít Hồi Linh đan chuẩn bị mang xuống chân núi bán lẻ.
Không biết có phải do nàng không có đan lô chính thức hay không, mà những đan dược luyện ra bằng nồi to đều rất kỳ quái.
Chúng gồ ghề lồi lõm, hình thù kỳ dị, rất xấu xí.
Vì diện mạo khó coi nên nàng đặt giá rất rẻ. Tuy nhiên, dù vậy cũng chẳng ai muốn một viên đan dược trông kỳ lạ như thế. Ai cũng sợ ăn phải sẽ gặp vấn đề, còn Diệp Kiều thì thầm thở dài trong lòng: Sao lại có thể đánh giá vật phẩm qua vẻ bề ngoài chứ.
“Phù của muội vẫn chưa vẽ xong sao?” Mộc Trọng Hi một tay chống cằm, ghé sát vào nhìn Diệp Kiều đang vẽ vẽ vạch vạch trên lá bùa.
Diệp Kiều nhặt lá bùa đã hỏng trong tay: “Lại hỏng một lá nữa rồi.”
Mộc Trọng Hi thấy nàng hết lần này đến lần khác thất bại, suy tư một lát rồi đưa ra đề nghị: “Hay là muội đi hỏi Minh Huyền sư huynh xem sao?”
“Muội thử thêm lần nữa. Nếu lại thất bại thì sẽ tìm Nhị sư huynh hỏi thử.” Dù khả năng lớn là sẽ bị Minh Huyền nghi ngờ đầu óc mình có vấn đề, làm Kiếm tu đàng hoàng không lo lại đi học vẽ bùa.
“Muội học vẽ bùa ở Nguyệt Thanh tông sao?”
Diệp Kiều quay đầu nhìn hắn, nghĩ một lúc rồi đáp: “Vâng.”
Trước đây nàng quả thật là dựa vào hình ảnh các Phù tu Nguyệt Thanh tông vẽ bùa trong trí nhớ của nguyên chủ để học theo.
“Nguyệt Thanh tông được người trong Tu Chân giới coi là "lãnh địa" của những Phù tu chính thống.” Mộc Trọng Hi từ tốn nói: “Tu Chân giới đều tồn tại chuỗi khinh bỉ. Họ xem thường Phù tu xuất thân từ các môn phái khác. Nếu người của Nguyệt Thanh tông biết muội học bùa của họ, đến lúc đó ta có thể tưởng tượng được sắc mặt họ sẽ khó coi đến mức nào.”
Diệp Kiều là lần đầu tiên nghe thấy kiểu nói này.
Suy nghĩ kỹ lại, sự kỳ thị và đua đòi trong các đại tông môn quả thật không hề thua kém nơi chốn công sở hiện đại. Trong trí nhớ của nguyên chủ, Nguyệt Thanh tông chính là như vậy: Thân truyền xem thường nội môn, nội môn xem thường ngoại môn, ngoại môn xem thường tạp dịch.
Mà tạp dịch lại khinh thường người của tiểu tông môn.
Thật sự rất quá đáng.
Mộc Trọng Hi chuyển ánh mắt đến chiếc bút trong tay Diệp Kiều, sau đó nặng nề thở dài: “Còn nữa, tiểu sư muội, ta nghe Nhị sư huynh nhắc qua, nếu muốn nâng cao chất lượng vẽ bùa thì tốt nhất nên dùng một chiếc bút lông sói tốt một chút.”
Diệp Kiều ngẩn ra: “À.”
“Nhưng những cái khác đắt lắm.”
“Chắp vá dùng tạm đi.” Nàng rất tùy ý nói: “Dù sao làm người không thể quá đua đòi.”
Mộc Trọng Hi nhìn chiếc bút lông đã phân nhánh của Diệp Kiều, khóe miệng khẽ giật, nhận ra tiểu sư muội này của mình quả thật không hề bình thường chút nào.
Dùng loại bút này mà có thể thành công thì có quỷ mới tin.
“Ta có một chiếc bút lông sói chưa từng dùng.” Hắn lục tìm trong nhẫn trữ vật, rất nhanh lấy ra một chiếc bút ánh lên sắc tím nhạt, trên đó khắc những phù văn đặc biệt, cầm trong tay nặng trĩu.
“Nó thuộc phạm trù pháp khí trung phẩm.” Mộc Trọng Hi có lẽ là lần đầu tiên tặng đồ cho người khác, hắn gãi đầu: “Sau này sẽ tìm cho muội một cái tốt hơn.”
Hắn không phải Phù tu, chiếc bút lông sói này là mua được từ chợ đen.
Diệp Kiều không câu nệ, lập tức nhận lấy. Sự thật chứng minh đồ vật đắt tiền có cái hay của nó. Khi vẽ bùa không hề có bất kỳ sự khó khăn nào, phù văn phức tạp khắc vào đó thì thành chú ấn kim sắc, cùng với tốc độ nhanh hơn, rất nhanh nàng đã thu bút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-bai-lan-de-cuu-vot-ca-tong-mon/chuong-22-1-co-phai-bi-tieu-su-muoi-lay-nhiem-roi-khong.html.]
Ánh sáng vàng nhạt từ từ sáng lên, biểu thị lá bùa không bị hỏng.
Diệp Kiều khẽ buông xuống nỗi lo trong lòng.
Thế nhưng giây tiếp theo, lá bùa phụt ra ánh sáng chói mắt, dưới góc lá bùa hiện lên những chữ nhỏ màu đen, như là một loại ký hiệu đặc thù, lại như văn tự chỉ có ở thời kỳ viễn cổ.
Diệp Kiều ngơ ngác vuốt ve văn tự cổ quái dưới góc lá bùa: “Đây là cái gì vậy?”
Ánh kim quang xuất hiện chỉ trong khoảnh khắc, tất cả trưởng lão Trường Minh tông đồng loạt ngửa đầu nhìn về phía hướng ánh sáng rơi xuống.
“Thiên Đạo chúc phúc.”
Tần Phạn Phạn đứng dậy, vì có Thiên Đạo che chở nên căn bản không cảm nhận được kim quang rơi xuống ở đâu. Ông nhìn lên bầu trời, đáy mắt xẹt qua vài phần suy nghĩ sâu xa.
Là Minh Huyền được chúc phúc? Hay là… Tiết Dư?
Không chỉ họ, lần này động tĩnh lớn đến nỗi ngay cả các tông chủ khác cũng bị kinh động.
“Là ai?”
“Thiên Đạo chúc phúc? Hình như là bên Trường Minh tông.”
“Mộc Trọng Hi? Hay là Chu Hành Vân?”
“Minh Huyền sao?”
Trong chốc lát, các đại tông đều xôn xao, ai nấy đều không kìm được muốn đến Trường Minh tông để khám phá sự thật.
Còn người trong cuộc gây ra chấn động thì vẫn đang ngơ ngác.
“Thiên Đạo chúc phúc.” Mộc Trọng Hi lẩm bẩm lặp lại một lần, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc: “Muội thật sự là Phù tu sao?”
Rất nhanh hắn lại sửa lời, ánh mắt trở nên sáng rực: “Hóa ra muội thật sự có thể Kiếm Phù song tu.”
Mộc Trọng Hi chưa từng thấy lưỡng đạo song tu theo đúng nghĩa đen. Hắn chỉ nghe nói Tổ sư của Trường Minh tông năm đó là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Không ngờ một ngày nào đó, tiểu sư muội nhà mình cũng có thể làm được.
Diệp Kiều cũng không biết điều này có ý nghĩa gì: “Tứ sư huynh, Thiên Đạo chúc phúc là gì thế? Có tác dụng đặc biệt gì không?”
So với Thiên Đạo chúc phúc, việc nàng quan tâm hơn là thứ này có thể mang lại cho nàng lợi ích gì.
Mộc Trọng Hi đăm chiêu nói: “Tác dụng đặc biệt ư? Được Thiên Đạo chúc phúc nghĩa là được Thiên Đạo công nhận. Sau này bùa chú muội bán ra, giá ít nhất phải tăng gấp năm lần trở lên.”
Mắt Diệp Kiều sáng rực lên.
Trên đời lại có chuyện tốt như vậy sao?
“Hơn nữa theo ta được biết, ngay cả mấy thân truyền của Nguyệt Thanh tông tự xưng là Phù tu chính thống cũng chưa có ai được Thiên Đạo chúc phúc. Chẳng bao lâu nữa tin tức tông chúng ta có người được Thiên Đạo chúc phúc sẽ truyền ra, đến lúc đó mặt mũi bọn họ sợ là sẽ đen xì he he.” Mộc Trọng Hi càng nói càng đắc ý, khóe miệng nhếch lên, phảng phất đã nhìn thấy cảnh vả vào mặt bọn họ trong tương lai.
Hắn quay đầu nhìn về phía sư muội nhà mình.
“À đúng rồi, Diệp Kiều, muội vẽ phù gì vậy?”
Trận pháp phù? Phòng ngự phù? Hay là công kích phù?
Dưới ánh mắt mong chờ của Tứ sư huynh, nàng ngập ngừng nói: “Bò sát phù.”
Đây là cái gì? Mộc Trọng Hi nghe tên đã thấy có chút không ổn: “Có tác dụng cụ thể gì không?”
Giọng nàng nhỏ dần: “Người bị dán lên sẽ bò trên mặt đất giống như động vật.”
Nghe vậy hắn rơi vào trầm mặc.
Nên nói gì bây giờ, nửa ngày sau, thiếu niên khó khăn lắm mới nặn ra được một câu: “Không hổ là muội mà, tiểu sư muội.”
Đến cả việc được Thiên Đạo chúc phúc cũng không đi đường bình thường.
Diệp Kiều ôm lá bùa của mình, cũng rất buồn bã.
Nếu biết sẽ được Thiên Đạo chúc phúc, nàng đã vẽ một lá bùa bình thường hơn rồi.
...