“Ngươi đá hỏng rồi, sẽ không thoải mái được đâu, chúng ta đừng giỡn nữa, để gia yêu thương ngươi.” Giáp Nhất vẫn không biết sống c.h.ế.t nói lời ngon tiếng ngọt.
Tô Mặc ở một bên lắc đầu, tên ngốc này, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn còn lắm mồm.
Tử Thần không để ý đến hắn ta, duỗi một chân ra, miệng vẫn không ngừng, ném nốt phần thịt bò khô còn lại vào miệng, rồi đột ngột thu chân lại.
“Rầm.” Giáp Nhất ngã nhào xuống đất.
Hắn ta vẫn không từ bỏ ý định, cho rằng đây chỉ là sự hung dữ của nữ tử này, đứng dậy, xoa xoa chỗ hiểm, không biết sống c.h.ế.t lại tiến lại gần: “Ngươi ăn của ta, có phải nên đến lượt ta ăn ngươi không?”
“Được!” Tử Thần quyến rũ ngoắc ngón tay với hắn ta, Giáp Nhất vui mừng lao tới.
“Chát!” Một tiếng tát giòn giã vang lên trên mặt hắn ta, mặt hắn ta lập tức sưng lên, trên đó hằn năm dấu ngón tay đỏ tươi.
Tiếng động này làm kinh động đến mấy nữ tử của Yên Vũ lâu đang ngủ gật ở trên, bọn họ muốn quay đầu lại nhưng Trần Yên Vũ ngăn lại: “Đừng nhìn, đang chơi vui lắm, cẩn thận làm hỏng hứng thú của người ta.”
Mấy nữ tử kia lập tức hiểu ra: “Xem ra ả tiện nhân này bị tát không nhẹ, lát nữa ta phải thưởng thức cho thật kỹ xem khuôn mặt hồ ly của ả có biến thành đầu heo không?”
“Ha ha!”
Lời nói của ả ta khiến mọi người cười khúc khích.
Bọn họ nào biết được người biến thành đầu heo không phải là Tử Thần, mà là tên sơn tặc Giáp Nhất ngu ngốc kia.
Giáp Nhất bị đánh choáng váng, ôm mặt, tự thấy đầu óc ong ong.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một bàn tay đột nhiên bóp chặt lấy yết hầu hắn ta, hắn ta trợn tròn mắt nhưng không thốt ra được nửa lời, chỉ có thể trơ mắt nghe thấy tiếng “Rắc.” ở cổ mình, hắn ta cảm thấy đau đớn dữ dội, thân thể co giật dữ dội, liều mạng che lấy cổ, dường như như vậy có thể giảm bớt đau đớn, mặt dây chuyền trên cổ bị hắn ta giật đứt, rơi xuống đất, hắn ta lăn qua lộn lại, chôn mặt dây chuyền dưới thân mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-91.html.]
Không lâu sau hắn ta trợn trắng mắt, đầu rũ xuống mềm nhũn.
Nhìn t.h.i t.h.ể trên đất, Tử Thần không vội vàng lấy từ trong n.g.ự.c ra một gói bột rắc lên.
Trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng võ công không còn nhưng cái thứ dùng để ăn cơm này vẫn còn.
May quá!
May quá!
Vân Mộng Hạ Vũ
Không lâu sau, một người to lớn như vậy đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại một vũng m.á.u hơi đỏ.
Tô Mặc nhìn t.h.i t.h.ể biến mất, thầm khâm phục, loại bột hóa cốt này của sư phụ quả thực không tệ, không màu, không mùi, tốc độ nhanh, gọn gàng dứt khoát, sao nàng lại không thể phối ra được loại thuốc bột thượng hạng như vậy?
Tử Thần dùng chân phủ đất xung quanh lên trên, vũng m.á.u này cũng không nhìn thấy chút nào.
Tô Mặc thầm gật đầu, đây mới là phong cách của sư phụ.
m hiểm, độc ác, không mang chút hơi người nào.
Chỉ là nàng mơ hồ cảm thấy với thân thủ của sư phụ căn bản không cần dùng đến cách phức tạp như vậy, xử lý tên ngốc này có hơi tốn công, không đáng.
Lại qua một nén nhang, Trần Yên Vũ nhẹ nhàng vỗ vai những tỷ muội khác: “Này, tỉnh lại đi, hình như cũng sắp xong rồi, sao lại không có động tĩnh gì?”
Những người khác đã sớm không nhịn được, đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Thần khoanh tay dựa vào gốc cây, dường như đã ngủ thiếp đi.
Y phục của nàng ây chỉnh tề, không giống như vừa làm chuyện đó xong.