Lúc này, Tô phu nhân và Tô Bân đã dây dưa với hai tên sơn tặc khác, không rảnh để ý đến bên này.
“Quân nhi.” Trần Tú thấy vậy thì kinh hô lao tới.
Trong nháy mắt, mọi người mơ hồ thấy một bóng người vụt qua, sau đó một luồng khí lưu mạnh mẽ xoay tròn bên cạnh, rồi nghe thấy một tràng
“Phụt”
“Phụt! Phụt!”
“Phụt”
Tiếng đao liên tục c.h.é.m vào da thịt.
“Á! Á” Tiếp theo là tiếng người kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Chuyện gì đã xảy ra, thời gian như ngừng lại vào lúc này, màn đêm đen kịt trở lại tĩnh lặng.
“Quân nhi, con không sao chứ?” Là giọng của Trần Tú.
“Con không sao, di nương, buông con ra.” Tô Quân bị Trần Tú đè xuống đất, hắn vùng vẫy ngồi dậy, đỡ Trần di nương đứng lên.
Hai người ngẩng đầu lên, phát hiện trên mặt đất một mảnh hỗn độn, từng tên áo đen đau đớn ngã ngửa trên mặt đất, trên người đều có vết thương d.a.o rất sâu.
Vết thương không ngừng chảy máu, nhẹ thì bị thương ở tay chân, nặng thì bị thương ở tim mạch, ngay lập tức tử vong.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nhiều người đồng thời hỏi.
Tô phu nhân nhìn cành cây trong tay, rồi nhìn tên sơn tặc bị thương dưới chân mình, hắn ta bị thương ở cổ, da thịt bong ra, m.á.u không ngừng trào ra, hắn ta đã không nói nên lời.
Hắn ta kinh hãi mở to mắt, cố gắng hiểu rõ xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-74.html.]
Tại sao mình lại giơ đao về phía nữ nhân này nhưng đao không c.h.é.m vào người bà, mà lại quay ngược lại làm mình bị thương?
Hơn nữa còn bị thương nặng như vậy.
Cũng chính là vấn đề mà Tô phu nhân không hiểu.
Không chỉ có bà, tất cả những người có mặt đều trải qua chuyện tương tự, vũ khí trong tay sơn tặc sau luồng khí lưu mạnh mẽ đó, đều tự làm mình bị thương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lão Lý và các thị vệ có mặt cũng kinh ngạc, vừa rồi bọn họ rõ ràng đã cảm thấy mình đã rơi vào thế yếu, địch đông ta ít, chênh lệch lực lượng quá lớn, ước tính bọn họ chỉ có thể chống đỡ được nhiều nhất một nén nhang.
Đã định liều mạng, không ngờ mọi chuyện lại có bước ngoặt đột ngột.
“Người đâu! Trói hết bọn chúng lại! Trở về giải đến huyện nha Trường Sơn.” Lão Lý ra lệnh.
Vài tên thị vệ xông lên, nhanh chóng trói những tên sơn tặc bị thương nặng này lại.
Dùng dây thừng thô xâu chúng thành một xâu.
Bên ngoài rừng, tên thủ lĩnh sơn tặc vẫn đang chờ tin vui.
Hắn ta nghĩ rằng với số người của mình thì đối phó với mấy tên thị vệ đó chẳng phải chuyện dễ dàng sao, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên trong, hắn ta lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Hắn ta nhấc Tử Thần trên mặt đất lên đặt lên lưng ngựa, lập tức dẫn người hoảng hốt bỏ chạy.
“Sư huynh, không ngờ công phu mượn lực của huynh đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa như vậy, thế mà có thể đối phó với nhiều người như vậy cùng lúc? Huynh sắp đuổi kịp sư phụ rồi.” Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ở trong không gian nhìn những tên sơn tặc bị thu dọn, cười nói.
“Sư muội, muội đoán sư phụ nghe muội nói lời đại nghịch bất đạo như vậy sẽ nói gì?” Trần Thiếu Khanh khẽ nhếch môi, nhàn nhạt cười hỏi.
“Hừ! Nương Tây Phí, thằng nhãi con dám so với lão tử!” Tô Mặc hắng giọng, nghiêm túc nói.
“Ha! Còn thật sự có chút vần điệu, Mặc Mặc, xem ra sư phụ thật không uổng công thương yêu muội, muội đã học được tinh túy của người rồi.” Trần Thiếu Khanh đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Tô Mặc, tán thưởng nói.