Đám sơn tặc xuống ngựa, tay cầm đao lớn, giơ đuốc bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Đột nhiên, có người kêu lên: “Đại ca, ở đây có một que châm lửa, còn có mũi tên đại ca vừa bắn.”
Hắn nhặt lên đưa cho Sơn Báo: “Ừ, không sai, bọn chúng ở đây! Huynh đệ, cẩn thận, đừng để sót, đây nhưng là hơn một nghìn lượng bạc.”
Đám sơn tặc nghe thấy nhiều bạc như vậy, ai nấy đều phấn chấn, không trách gì đại ca vẫn luôn làm ăn lớn, hôm nay lại dẫn bọn họ đi tìm đám tù lưu đày này, hóa ra đây cũng là một món hời lớn.
Tô gia đều được lão Lý sắp xếp ở một khu rừng nhỏ, sau tảng đá bên cạnh khu rừng là mười mấy kỹ nữ thanh lâu.
Một con côn trùng nhỏ bay vào mũi Tử Thần, nàng ấy không nhịn được hắt hơi một cái thật to.
“Ra đây!!” Sơn Báo chỉ vào sau tảng đá quát.
Mười mấy kỹ nữ thanh lâu run rẩy sau tảng đá, Trần Yên Vũ không chần chừ, giơ chân đá Tử Thần ra ngoài.
Đi c.h.ế.t đi! Để khỏi liên lụy đến mọi người! Ả ta thầm nói trong lòng.
Tử Thần không kịp trở tay, ngã mạnh xuống trước mặt Sơn Báo.
“Đại ca, là một nữ nhân.” Một tên lâu la cúi người giơ đuốc soi vào mặt Tử Thần: “Dung mạo cũng khá.”
Sơn Báo trừng mắt nhìn hắn: “Cút!”
Tên lâu la nịnh hót không thành, lại còn bị mắng, đành xám xịt bỏ đi.
“Nói!” Sơn Báo dí d.a.o vào cổ nàng quát: “Những người khác ở đâu?”
Tử Thần chỉ vào sau tảng đá: “Đều ở đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-72.html.]
Rất nhanh, những người của Sương Vũ Các đều bị dẫn ra, mọi người chỉ vào Tử Thần mà mắng chửi, nói nàng ấy là yêu tinh hại người, là sao chổi.
“Nói! Tô gia ở đâu?” Sơn Báo cầm d.a.o vung vẩy trước mặt bọn họ, lưỡi d.a.o sáng loáng không ngừng lắc lư trên cổ mảnh khảnh của bọn họ, có mấy người đã sợ đến ngất xỉu.
Còn có mấy người ngã gục xuống đất, ôm n.g.ự.c không nói nên lời.
Trần Yên Vũ còn có thể miễn cưỡng đứng vững, còn Tử Thần thì rất bình tĩnh, dường như không hề sợ hãi lưỡi đao trên cổ.
Sơn Báo rõ ràng đã nảy sinh hứng thú, một nữ nhân cứng cỏi như vậy, thật thú vị, bùng nổ, nóng bỏng, có hương vị.
Hắn ta cười lạnh một tiếng: “Hôm nay gia đây nhất định phải bắt ngươi khai ra, Tô gia ở đâu? Chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ tha cho bọn họ.”
“Ta làm sao biết được, bản thân ta còn không lo nổi cho mình, sao còn có tâm trí để ý đến người khác.” Tử Thần lạnh lùng nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Con tiện nhân này, ngươi chỉ biết bán đứng chúng ta, không làm chút gì giúp đỡ tỷ muội, bọn họ ở trong khu rừng nhỏ.” Thanh Quất co rúm trên mặt đất, chửi rủa Tử Thần.
“Phụt!” Chỉ nghe một tiếng d.a.o đ.â.m vào da thịt, Thanh Quất kêu thảm một tiếng, ôm n.g.ự.c ngã xuống đất.
“Ngươi... tại sao lại g.i.ế.c người bừa bãi?” Tử Thần cau mày, quát lớn.
“Ta chỉ cần ngươi nói, không cần bọn họ lắm mồm.” Sơn Báo mặt đơ cứng: “Ta hỏi một câu, ngươi không trả lời, ta sẽ g.i.ế.c một người, nếu ngươi nói, ta sẽ tha cho bọn họ.”
“Cầu xin ngươi, nói đi, ngươi nói với vị đại gia này đi, để hắn tha cho chúng ta, tha cho chúng ta...”
“Đúng vậy, Tử Thần, ngươi cứu chúng ta đi.”
Vài nữ tử vừa rồi còn nói lời lạnh nhạt với Tử Thần lập tức quay đầu ôm chân Tử Thần cầu xin nàng ấy.
Sơn Báo nhìn Tử Thần mặt lạnh như băng, còn mấy nữ tử trên đất như bùn nhão, trên khuôn mặt đầy mụn của hắn ta lộ ra nụ cười đắc ý.
Hắn ta rất thích chơi trò chơi này với nữ tử cứng rắn như thép này.