Nhưng lần này lại rõ ràng cảm thấy khác, có một luồng sát khí!
Một luồng sát khí rất rõ ràng đang dần dần ập đến, đang tiến gần đến bọn họ.
“Lão Lưu, ngươi cũng đừng ngủ nữa, dẫn hai huynh đệ đi bên kia canh đêm, tối nay nhất định phải cẩn thận hết sức.”
Hắn dặn dò lão Lưu.
“Ngươi là cái thá gì, dám sai khiến ta?” Lão Lưu vẫn luôn ấm ức, thấy mọi người đều nghe theo lão Lý, trong lòng hắn ta thực sự không thoải mái.
Nói về tuổi tác thì hắn ta là lớn nhất ở đây.
“Lưu ca, ngươi không thể nói Lý ca như vậy, hắn là người có kinh nghiệm nhất, thâm niên nhất ở đây.”
“Đúng vậy, may nhờ Lý ca nhắc nhở chúng ta không được đốt lửa, không được ồn ào, nếu không thì những người lần đầu đi qua đây như chúng ta thực sự không biết.”
Vài thị vệ trẻ tuổi được phân công đều thay lão Lý nói những lời hay.
Nghe vậy, lão Lưu càng thêm tức giận, ngọn lửa ghen tị trong lòng càng bùng cháy: “Sơn phỉ cái gì chứ, ta cũng đã đi qua đây ba bốn lần, chưa từng gặp lần nào, hắn chỉ hù dọa mấy người mới đến như các ngươi thôi, muốn lừa ta thì không được đâu.”
Nói xong liền cầm que châm lửa lên bắt đầu nhóm lửa sưởi ấm trên mặt đất.
“Này! Lão Lưu, ngươi làm gì vậy, muốn hại c.h.ế.t mọi người sao?” Lão Lý tức giận muốn giật lấy que châm lửa trong tay hắn ta, lão Lưu né tránh, cố ý giơ que châm lửa lên cao lắc qua lắc lại.
“Xoẹt.” một mũi tên b.ắ.n tới, trúng chính vào que châm lửa trên tay lão Lưu, mũi tên xuyên qua giữa que châm lửa, nhìn thấy nó gãy làm đôi trong tay hắn ta.
“Á!” Lão Lưu sợ hãi vội vàng ném nốt phần còn lại, trợn tròn đôi mắt kinh hoàng nhìn quanh.
Lão Lý lại bình tĩnh hơn hắn nhiều, vung tay ra hiệu cho mọi người tuyệt đối không được lên tiếng.
“Lộc cộc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-71.html.]
“Lộc cộc lộc cộc!”
Một tràng tiếng vó ngựa giòn giã từ xa đến gần.
Không phải một con ngựa, mà là một đàn ngựa.
Thậm chí bọn họ còn nghe thấy tiếng ngựa hí, ngay gần bọn họ.
“Mọi người mau tìm chỗ trốn, tuyệt đối không được lên tiếng.” Lão Lý ra lệnh cho các thị vệ, đồng thời để bọn họ sắp xếp ổn thỏa những người lưu đày.
Mọi người nhanh chóng rút lui, những người lưu đày đang nghỉ ngơi cũng bị gọi dậy, sau đó tự tìm chỗ ẩn nấp.
Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đang đứng trên ngọn cây cao quan sát động tĩnh bên dưới.
“Sư huynh, bọn chúng có khoảng bốn năm mươi người.” Tô Mặc nhìn ống nhòm chậm rãi nói.
Trong lúc nói chuyện, một toán sơn tặc cưỡi ngựa bịt mặt chạy tới.
Kẻ đi đầu là một tên thủ lĩnh sơn tặc, hắn ta kéo ngựa lại, quát lớn: “A Tứ, ngươi có chắc bọn chúng ở đây không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đại ca, tuyệt đối không sai, có huynh đệ đã đi dò đường, hơn nữa vừa rồi đại ca cũng thấy tia lửa đó rồi, chính là ở đây.”
Tên thủ lĩnh sơn tặc tên là Sơn Báo, mấy ngày trước hắn ta nhận được tin, có người muốn bỏ ra một nghìn lượng bạc để mua mạng hai người Tô gia lưu đày.
Hắn ta cũng dò la được, đám người này sắp đi qua ngọn núi của bọn chúng, đây quả thực là món hời đến tận cửa, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.
Chỉ là hắn ta cũng nghe ngóng được, có hơn mười thị vệ võ nghệ không tệ, vì vậy bọn chúng chọn ra tay vào ban đêm.
Bọn chúng có thể dựa vào địa hình quen thuộc để ra tay chính xác và nhanh chóng hơn.
“Mọi người chia nhau ra tìm kiếm, nhớ là Tô gia, đừng g.i.ế.c nhầm, uổng phí công sức.” Sơn Báo âm u nói.