Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:06:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ăn không nói, ngủ không nói, Tô Mặc, muội không biết sao? Vừa ăn vừa nói sẽ khó tiêu, muội muốn hại ta sao?” Trần Thiếu Khanh ba la ba la nói một tràng.

Tô Mặc giật giật khóe miệng, vẻ mặt chán ghét: “Thế tử điện hạ, đừng nói nữa, rau xanh dính vào mặt huynh rồi.” Nói xong liếc xéo hắn một cái.

Nàng cũng hơi đói, đối mặt với nhiều món ăn ngon như vậy nhưng nàng không có khẩu vị tốt như sư huynh, gắp thức ăn một cách hời hợt, ăn không có hứng thú.

Cuối cùng, Trần Thiếu Khanh cũng ăn no uống đủ.

“Quả dại điện hạ, ta ăn no rồi.” Hắn lấy từ trong không gian ra một hộp khăn giấy, rút một tờ đưa cho Tô Mặc, sau đó tự mình lấy một tờ lau miệng.

“Đi!” Hắn kéo Tô Mặc đứng dậy, Tô Mặc còn đang ngậm thịt vịt chưa ăn hết: “Này, ta còn chưa ăn xong.”

“Vừa ăn vừa xem.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền ôm ngang Tô Mặc, vận dụng khinh công nhảy lên một cây đại thụ.

Đứng trên cành cây, hắn tháo ống nhòm đưa cho nàng: “Tự xem đi.”

Tô Mặc vội vàng nuốt hết thức ăn trong miệng, sau đó nhận lấy ống nhòm theo hướng Trần Thiếu Khanh chỉ nhìn sang.

“Đâu? Ở đâu? Ồ... ta thấy rồi... thấy rồi.” Tô Mặc quả nhiên phát hiện ra tình hình.

Một sơn trại giống như thùng sắt xuất hiện trước mắt nàng, có vọng lâu cao, còn có một lá cờ đang tung bay.

“Đó là sơn trại của thổ phỉ sao?” Tô Mặc hỏi.

“Nơi thâm sơn cùng cốc này chẳng lẽ lại là thôn trang, huống chi trong thôn làm gì có nơi nào như thế này?” Trần Thiếu Khanh phân tích.

Tô Mặc gật đầu, sơn trại này nói gần không gần, nói xa không xa, vị trí của bọn họ có thể nói là ngay bên miệng cọp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-70.html.]

“Lão Lý nói bọn họ chưa từng gặp, chắc sẽ không kinh động đến bọn họ đâu nhỉ?” Tô Mặc vẫn còn một tia may mắn.

Trần Thiếu Khanh nói: “Sợ rằng phải xem có thứ bọn họ cần hay không.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ý là sao?” Tô Mặc chớp chớp đôi mắt to hỏi.

“Sơn phỉ cướp bóc không ngoài hai mục đích là cướp của và cướp sắc, lão Lý dẫn theo những người vừa hay có cả hai.” Hắn thong thả nói.

“Sư huynh, sắc thì không cần nói cũng biết là những người của Yên Vũ lâu, còn tài thì ta không hiểu lắm.” Tô Mặc có chút không hiểu.

Bọn người lưu đày này đều bị lục soát sạch sẽ, có gì đáng cướp, còn những thị vệ áp giải người lưu đày thì đương nhiên cũng không có nhiều dầu mỡ.

Nếu không thì cũng sẽ không làm cái việc khổ sai này, vất vả lại nguy hiểm như vậy cũng là vì muốn kiếm thêm chút bạc nuôi gia đình mà thôi.

“Muội thử nghĩ xem, nếu có người muốn bỏ tiền ra mua mạng của ai đó thì chẳng phải là thấy tiền rồi sao?” Lời của Trần Thiếu Khanh lập tức làm Tô Mặc tỉnh ngộ.

Đúng vậy, tên huyện lệnh Nhữ Dương đó có thể nghĩ cách lấy mạng người Tô gia, nếu như lợi dụng sơn phỉ thì chẳng phải càng dễ dàng hơn sao.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy gáy mình hơi lạnh: “Ý của sư huynh là...”

“Suỵt! Đừng lên tiếng.” Trần Thiếu Khanh đột nhiên cắt ngang lời nàng, giật lấy ống nhòm của nàng hướng về phía xa nhìn.

Một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Bọn chúng đến rồi.”

Lão Lý mặc dù đã sắp xếp ổn thỏa chuyện của tên thủ lĩnh nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một cảm giác hoảng sợ.

Đây là cảm giác mà trước đây chưa từng có.

Đi qua dãy núi này không phải một hai lần, mặc dù lần nào cũng cẩn thận như vậy nhưng thực sự chưa từng xảy ra sai sót, chưa từng gặp phải bọn sơn phỉ hung ác mà người ta vẫn đồn.

Loading...