Ả ta thầm nghĩ, thế tử mà người kia vừa nói là ai?
Trần Thiếu Khanh sao?
Người kia nghe xong không khỏi sửng sốt, tay cầm d.a.o găm vô thức buông lỏng.
Trần Yên Vũ chớp lấy thời cơ, lập tức lao ra ngoài, vừa định vẫy tay gọi to thì đột nhiên gáy bị đánh một đao, mắt ả ta tối sầm lại ngã xuống đất.
Người áo đen xoay người nhảy xuống sườn đồi phía sau, không lâu sau đã biến mất.
Tô Mặc ở không xa, chứng kiến tất cả những điều này, cũng nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.
Nàng tiến lên, châm một cây kim vào sau gáy Trần Yên Vũ, như vậy khi ả ta tỉnh lại sẽ quên sạch mọi chuyện vừa rồi.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến Trần Thiếu Khanh.
Không lâu sau, Trần Thiếu Khanh cũng cưỡi ngựa đuổi tới, Tô Mặc vội vàng bảo hắn trốn vào một khu rừng.
Lúc này có người phát hiện Trần Yên Vũ mất tích, cầm đuốc tìm kiếm rồi quay lại, bọn họ phát hiện Trần Yên Vũ bất tỉnh sau tảng đá lớn.
“Nàng ta bị làm sao vậy?” Lão Lý cũng chạy tới hỏi.
“Không biết nữa, lúc tìm thấy nàng ta đã như vậy rồi.” Một thị vệ trả lời.
Lão Lý cầm đuốc nhìn kỹ Trần Yên Vũ, phát hiện trên cổ nàng ta có vết bầm tím.
Sắc mặt trầm xuống, nói: “Nhanh lên, đưa nàng ta lên xe đẩy nhỏ phía trước.”
Cứ như vậy, Trần Yên Vũ bị đưa đi.
Trần Thiếu Khanh khẽ hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Người áo đen kia là ai?”
Tô Mặc liếc hắn một cái, trêu chọc: “Hắn đến tìm thế tử điện hạ.”
Trần Thiếu Khanh nhíu mày, bỗng cười nói: “Không có hồng thì có quả dại.”
Nói rồi, hắn mở lòng bàn tay ra, lộ ra một quả dại đỏ tươi.
Tô Mặc nhận lấy, không chút khách sáo cắn một miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-64.html.]
“Xì.” nàng hít một hơi, ôm má, nhíu mày.
Cái răng cửa của nàng suýt chút nữa bị chua rụng.
“Ha ha...” Trần Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của nàng, không nhịn được bật cười: “Vừa rồi ta cũng giống như muội vậy.”
“A, sư huynh, thì ra huynh cố ý.” Tô Mặc nói rồi ném quả dại vào đầu hắn.
Trần Thiếu Khanh cười né tránh, đột nhiên lại giống như biến ảo, mở lòng bàn tay kia ra đưa cho nàng một quả đỏ hơn: “Quả này ngon, ngọt lắm.”
Tô Mặc nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
“Tất nhiên, nếu không ta đã ăn rồi.” Trần Thiếu Khanh nói rồi định thu tay lại, Tô Mặc nhanh tay nhanh mắt cướp lấy quả rồi lập tức ném vào miệng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quả nhiên vừa thơm vừa ngọt, lần này sư huynh không lừa nàng.
“Nói đi, ăn của người ta thì miệng mềm, vừa rồi sư muội nghe thấy bọn họ nói gì?”
Trần Thiếu Khanh thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tô Mặc kể lại mọi chuyện nàng nhìn thấy và nghe thấy cho Trần Thiếu Khanh.
“Thế tử mà hắn nói chính là huynh, sư huynh, chẳng lẽ huynh thật sự không biết sao?” Tô Mặc đầy vẻ nghi hoặc.
Đây không phải là ký ức của Trần Thiếu Khanh sao?
Chẳng lẽ sư huynh không có sao?
Trần Thiếu Khanh cố gắng nhớ lại, nguyên chủ đúng là có một số ký ức trong quá khứ.
Hắn từ nhỏ đã không cha không mẹ, lớn lên nhờ cơm trăm nhà trong thôn, sau đó được một tiên sinh tốt bụng nhận nuôi, rồi dạy hắn đọc sách biết chữ, cho đến khi thi đỗ, cuối cùng bị người ta vu oan thành phản tặc, bị giam vào đại lao.
Chỉ có vậy thôi.
Trần Thiếu Khanh đơn giản kể lại quá trình của nguyên chủ cho Tô Mặc, sau đó nói: “Có lẽ thân thế của hắn không đơn giản như vậy nhưng bản thân hắn cũng không biết.”
“Ừm, có lẽ vậy.”
Tô Mặc gật đầu.
Nhìn trời đã tối đen, hai người quyết định đuổi theo đội ngũ trước, sau đó tìm chỗ nghỉ ngơi.