Trần Thiếu Khanh gật đầu như có điều suy nghĩ, lúc đó hắn đối với Tô Mặc đúng là có phần khắc nghiệt nhưng lúc đó thấy nàng lúc nào cũng ham chơi, không chịu luyện công học hành, hắn rất sốt ruột.
Hóa ra lúc đó sư muội lại nhìn mình như vậy.
Trần Thiếu Khanh nắm lấy tay Tô Mặc nói: “Sư muội, sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ đối xử tốt với muội.”
Nói xong, hắn ôm chặt Tô Mặc.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, có vẻ như có người đang dùng chìa khóa mở cửa.
Trần Thiếu Khanh ôm Tô Mặc nhanh chóng dịch chuyển tức thời ra ngoài kho, hai người ẩn thân nhìn thấy một người ăn mặc như ngự y dẫn theo một nhóm thái giám chuẩn bị vào lấy thuốc.
“Á! Thuốc đâu? Sao lại trống không, không còn gì cả?” Nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của bọn họ, Tô Mặc cười lớn đầy thỏa mãn.
Trần Thiếu Khanh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi nàng, nắm tay nàng lại dịch chuyển tức thời đến Ly thành.
Đến Ly thành, trời đã sáng rõ, những người buôn bán đã bắt đầu mở cửa chuẩn bị làm ăn.
Hai người cũng không chậm trễ, trực tiếp đến hành cung, tìm Tôn Hằng, đưa thánh chỉ cho hắn.
Sau đó kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Tôn Hằng nghe xong, nhìn thánh chỉ, vẻ mặt đầy thích thú nhìn bọn họ: “Một đêm các ngươi đã đi đến Phiên quốc rồi quay về? Các ngươi là thần tiên sao?”
Tô Mặc nhìn Trần Thiếu Khanh, rồi gật đầu: “Tôn ca ca, huynh nghĩ như vậy cũng không sai, về chuyện này, sau này ta và sư huynh sẽ giải thích cho huynh, chỉ muốn nói với Tôn ca ca rằng việc cấp bách hiện tại là nên nhân lúc này thu hồi mười thành trì này, nếu không sẽ đêm dài lắm mộng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-566.html.]
Tôn Hằng gật đầu, hắn gọi Lộ Dã đến, đưa thánh chỉ cho Lộ Dã: “Lộ Dã, ngươi dẫn theo hai vạn tinh binh nhanh chóng đi thu hồi mười thành trì này.”
Lộ Dã nhận thánh chỉ, lĩnh mệnh mà đi.
Một lúc lâu sau, Tôn Hằng vẫn không dám tin vào tất cả những điều này: “Mười thành trì, các ngươi lại tặng trẫm một món quà lớn như vậy, trẫm làm sao có thể đền đáp ân tình này của các ngươi đây?”
“Tôn ca ca muốn đền đáp ân tình của chúng ta rất đơn giản, tìm cho chúng ta một hoàng hậu.” Tô Mặc cười giòn tan: “Bịt miệng một số người, để họ khỏi nói ca ca keo kiệt đến mức không có lấy một thê tử.”
Tôn Hằng lại có chút đỏ mặt, hắn thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, chủ yếu là không để tâm đến.
Hàng ngày bận rộn như con thoi, hắn tiếp quản một đống hỗn độn như vậy, định mệnh là phải vất vả.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mặc Mặc, muội thấy cô nương nhà nào thích hợp?” Tôn Hằng cười hỏi Tô Mặc.
Tô Mặc nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Ta nghe nói nhà tẩu tẩu ta còn một muội muội, không biết Tôn ca ca có vừa mắt không?”
Tô Hằng nhíu mày suy nghĩ: “Nhị tiểu thư Vu gia sao?”
Một lúc sau, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một cô nương mặt tròn mắt cong, hay cười.
“Như vậy chúng ta sẽ trở thành thông gia?” Tôn Hằng cười hỏi Tô Mặc.
“Đúng vậy! Tôn ca ca, nếu như vậy, huynh chính là ca ca kết nghĩa của ca ca ta, hoàng hậu nương nương chính là muội muội của tẩu tẩu ta, ta cũng coi như là hoàng thân quốc thích.” Tô Mặc càng nghĩ càng vui, không khỏi thúc giục Tôn Hằng: “Tôn ca ca, chính là nàng ấy, chính là nàng ấy.”
Tôn Hằng gật đầu, vuốt ve cái đầu nhỏ của Tô Mặc: “Ta sẽ cân nhắc, ngày mai sẽ tìm người đi mời người Vu gia đến.”