thương nhân đó nhúc nhích, vẫn tươi : “Bây giờ xếp hàng thì đến khi hoa cải nở cũng héo , ngươi thông cảm thông cảm.” Nói nháy mắt với công, đó nhân lúc khác chú ý, nhét một tờ ngân phiếu chân công.
Tô Mặc lặng lẽ công, nàng xem xem sẽ xử lý như thế nào.
Người công lộ vẻ gì, nhét tờ ngân phiếu chân trong ống tay áo, với : “Chờ giải tán hãy .”
Người thương nhân đó thấy công trả ngân phiếu cho , mặt lập tức lộ vẻ đắc ý, giả lả gật đầu, đắc thắng bỏ .
Tô Mặc lạnh mặt, khoanh tay sang một bên lặng lẽ công.
Trần Thiếu Khanh tính tình của Tô Mặc, cũng lặng lẽ bên cạnh.
Bốn mươi cửa hàng, chỉ thể đăng ký bốn mươi , hôm nay đăng ký xong, đến ngày sẽ đến bốc thăm chọn cửa hàng.
Trịnh lang trung mua bốn mươi cửa hàng, điều ngoài dự đoán của Tô Mặc.
Thấy giải tán, công vươn vai dài, dậy định dọn bàn thì thương nhân mặc áo da lén lút xuất hiện.
Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, nếu tên công thực sự dám nhận tiền việc bất chính, nàng sẽ đuổi ngay lập tức.
“Này! Thế nào? Để cửa hàng cho chứ?”
Người thương nhân hỏi.
“Không họ tên đại ca là gì?” Người công nhíu mày hỏi.
“Trịnh Quảng, ngươi nhanh chóng lên, để cho một gian nhất, xong xuôi còn hậu tạ.” Trịnh Quảng bảo công tên .
Vân Mộng Hạ Vũ
công động đậy, ngược còn rút tờ ngân phiếu từ trong ống tay áo trả cho : “Xin , thể nhận, cũng thể để cửa hàng cho ngươi, xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-541.html.]
Nói nhét tờ ngân phiếu tay .
Người xong lập tức biến sắc: “Cái gì? Ngươi cầm tiền của mà việc cho ? Ngươi chán sống ?”
Hắn túm lấy cổ áo của công.
Tên đó túm lấy công định tay, đột nhiên tay nắm chặt, buộc buông tay công .
“Dám đánh của ! Chán sống .” Giọng và nắm đ.ấ.m cùng lúc giáng .
Hắn đầu xem rốt cuộc là ai nhưng đầu đ.ấ.m một cú thật mạnh, choáng váng ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp! Ai dám đánh !” Hắn dậy nhưng một nửa thì đá một cú, đá bay xa.
Hắn lăn lộn đất, mãi một lúc mới dừng , ngây một lúc mới tỉnh , nhịn đau dậy nhưng cảm thấy cổ lạnh ngắt, một con d.a.o găm kề cổ .
“Cút! Cút xa bao nhiêu thì cút, dám bắt nạt của , cẩn thận cái đầu chó của ngươi!” Là giọng của một cô nương, thương nhân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đối diện với một ánh mắt hung dữ.
“Ngươi... các ngươi chờ đấy, các ngươi sẽ mặt... chờ đấy!” Hắn dậy, loạng choạng chạy xa mới dám câu .
“Đến nữa! Bẻ gãy chân chó của ngươi!” Tô Mặc chỉ quát.
Nói xong nàng đầu công nãy: “Ngươi - tệ! Ngươi tên gì?”
Người công phủi đất , lạnh lùng : “Ngươi là ai? Tại cho ngươi .”
Giọng lạnh cứng.
“Nàng là đại đông gia, hỏi thì !” Một giọng truyền đến từ lưng công.