“Thánh thượng, nếu như Tư Không Mi đã chết, vậy thì không thể do dự nữa, chúng ta phải thừa thắng xông lên!” Ngự sử Vương Thiên đề nghị.
“Đúng vậy! Phải thừa thắng xông lên!”
Có người đồng tình phụ họa.
Triệu Quyến gật đầu, hắn ta thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên rất lạnh lùng, quát lớn: “Người đâu! Chuẩn bị tiến quân Bắc Cương!”
Ăn xong, Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc dẫn theo Kim Tử và Tiểu Tứ đến phía đông phố dài, quả nhiên bọn họ tìm thấy một tiệm thuốc mới tinh, chỉ thấy trên tấm biển mạ vàng viết “Tiệm thuốc Tô Trần, cửa hàng thứ ba mươi.”
“Ta muốn gặp chưởng quầy của các người.” Trần Thiếu Khanh đi vào nói với một người làm công.
Người làm công đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Ngươi là ai? Tìm chưởng quầy của chúng ta có chuyện gì? Thuốc men đã hết rồi, phải vài ngày nữa mới có hàng.”
“Giao bức thư này cho chưởng quầy, ông ta tự biết ta là ai.” Trần Thiếu Khanh nói rồi lấy một bức thư từ trong n.g.ự.c ra đưa cho hắn.
Người làm công do dự nhận lấy, rồi đi vào phía sau.
Không lâu sau, một nam nhân trung niên mặc áo dài bước ra, thấy Trần Thiếu Khanh liền vội vàng chắp tay: “Bạch Chiến bái kiến đại đông gia!”
“Người nhà cả, không cần khách sáo.” Trần Thiếu Khanh khoát tay nói.
Sau đó hắn kéo Kim Tử và Tiểu Tứ lại: “Ta giao hai hài tử này cho ngươi, dạy chúng học hành tử tế, đợi chúng lớn lên ta sẽ đến tìm ngươi đòi người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-401.html.]
Bạch Chiến nhìn Kim Tử rồi lại nhìn Tiểu Tứ, tóc tai hai đứa có hơi rối bù nhưng đôi mắt đều sáng ngời, trông là những hài tử lanh lợi.
“Được! Giao cho ta thì cứ yên tâm! Tay của hài tử này bị sao vậy?” Bạch Chiến thấy tay Kim Tử được băng vải, có chút nghi hoặc hỏi.
“Bị thương nhẹ, đây là thuốc, mỗi ngày nhớ thay thuốc cho nó, chỉ dùng một loại thuốc này, không được dùng bừa bãi, còn nữa các ngươi phải đối xử tốt với chúng, không được bắt nạt chúng, nếu không ta sẽ lập tức thu hồi quyền đại lý của ngươi.” Trần Thiếu Khanh đưa cho Bạch Chiến một hộp thuốc rồi nắm tay Tiểu Tứ và Kim Tử nói.
Bạch Chiến đầy bụng nghi hoặc, hai hài tử nghèo kiết xác này sao lại quen biết được người quyền quý như vậy, mà xem ra còn đối xử với chúng rất tốt nữa.
“Yên tâm! ta sẽ không chậm trễ chúng.” Bạch Chiến cười gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ca ca, tỷ tỷ, các người không cần ta và ca ca nữa sao?” Tiểu Tứ bĩu môi, có chút không vui hỏi.
“Không phải, chúng ta tạm thời có việc phải làm, trước tiên sẽ gửi hai đứa cho Bạch chưởng quầy, đợi chúng ta làm xong việc nhất định sẽ quay lại đón hai đứa, nhớ chưa?” Tô Mặc nghiêm mặt nói với chúng.
“Có phải là chê chúng ta ăn nhiều nên mới không muốn chúng ta nữa không?” Tiểu Tứ tủi thân nói: “Ta có thể ăn ít lại, một ngày một bữa cũng được, không... hai ngày một bữa cũng được.”
Tô Mặc xoa xoa trán: “Không phải! Đừng đoán bừa nữa! Ngươi ăn chẳng nhiều chút nào.”
“Vậy tại sao? Có phải chê chúng ta rồi không?” Tiểu Tứ sắp khóc đến nơi.
Kim Tử không nói gì, dùng tay còn lại lau nước mắt cho đệ đệ.
“Chúng ta có việc phải làm, mang hai đứa theo không tiện, sợ làm các ngươi bị thương, hiểu không?” Tô Mặc lấy một chiếc khăn tay đưa cho Tiểu Tứ: “Nhóc khóc nhè, ta ghét nhất là mấy đứa hay khóc.”
“Vâng, ta không khóc, chỉ là mắt cay thôi...” Tiểu Tứ vội vàng nhận lấy, dùng sức lau nước mắt, sau đó hít mũi giải thích: “Bao giờ hai người đến đón ta và ca ca?”