Kim Tử tìm kiếm,  thấy Tiểu Tứ đang ngủ ngon lành  một chiếc giường bên cạnh.
Trên mặt Tiểu Tứ còn đọng nước mắt,  thể thấy  mới  xong.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tiểu Tứ.” Kim Tử khẽ gọi.
“Ca ca! Đừng đánh ca ca ! Đừng đánh...” Tiểu Tứ đột nhiên kêu lên,  đó nước mắt  rơi xuống.
“Tiểu Tứ, ca ca  ,   .” Kim Tử vội vàng đáp .
Tiểu Tứ mơ màng mở mắt, thấy ca ca,  “Oa” một tiếng  lớn  nhào  lòng ca ca.
Kim Tử vội vàng ôm lấy .
“Cẩn thận, tạm thời tay ngươi vẫn  dùng sức .” Trần Thiếu Khanh   nhắc nhở.
Tô Mặc  bên cạnh cũng gật đầu: “Hai  thật gan , dám đuổi theo bất cứ ai.”
“Chính là bọn họ, là    hại   xe ngựa, chỉ là   kịp tra rõ   là ai thì...”
Kim Tử   cúi đầu,  chút hổ thẹn.
“Không  phép mạo hiểm như  nữa, Kim Tử ngươi  nhớ,  gì cũng  bảo vệ bản  ,  mới  những việc khác, nhớ ?” Trần Thiếu Khanh nghiêm mặt : “Nếu  ngươi hấp tấp như ,  chỉ hại  mà còn hại cả   ngươi.”
“Ta nhớ !” Kim Tử gật đầu,  bàn tay  băng bó cẩn thận của .
Hắn  là bọn họ  cứu   , nếu  thì e rằng giờ   mất mạng .
“Chuyện    giải quyết , ngươi đừng quan tâm nữa, cũng đừng  với  khác, cũng đừng tùy tiện dẫn    lung tung nữa,  ?” Trần Thiếu Khanh một  nữa dặn dò bọn họ.
“Biết .” Kim Tử và Tiểu Tứ đồng thanh đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-398.html.]
Tiểu Tứ  trong lòng Kim Tử,  bàn tay của ca ca: “Ca ca, tay  còn đau ?”
“Không đau.”
“Đệ thấy hết , bọn họ ác như , chắc chắn là đau,  để  thổi cho.” Nói  tiểu nam hài tiến  gần bàn tay, nhẹ nhàng thổi hai cái.
“Không đau nữa , ca ca khỏe , hì hì...” Kim Tử cố tỏ  thoải mái để phối hợp với  .
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh  hai  , cả hai  khỏi bật .
“Tạm thời hai  cứ ở đây, đừng  ngoài, đừng   hết.” Tô Mặc  với bọn họ.
Họ nghĩ  tiên sẽ tìm cho hai   một nơi trú ẩn,  thể cứ lang thang như  .
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đến ruộng thuốc trong  gian, cả hai kinh ngạc phát hiện một  loại thuốc   thể thu hoạch.
“Sư ,  ngờ  nhanh như ,  nên gửi một ít thuốc cho Trịnh lang trung ?” Tô Mặc cong mắt hỏi.
Nàng dường như   thấy những đồng bạc trắng xóa.
Trần Thiếu Khanh vung tay, thu hết thuốc   gian của : “Ta sẽ mang đến cho ông  ngay.”
Nói xong,  nhảy  khỏi  gian của Tô Mặc,  đó dịch chuyển đến trấn Tiêu Hà.
Tìm thấy tiệm thuốc của bọn họ, tình cờ gặp Trịnh lang trung đang trấn an  nhiều thương nhân dược liệu đang chờ ở cửa: “Thật ngại quá, thuốc  hết sạch ,   đợi thêm vài ngày nữa, khi nào  thuốc  sẽ báo cho   .”
“Trịnh lang trung, mấy ngày  ông cũng  đợi vài ngày, hôm nay  đến ông vẫn  đợi vài ngày, rốt cuộc là bao nhiêu ngày, ông  một ngày cụ thể .”
“ , ông  thể cứ lừa chúng  mãi , chúng   thể chờ thêm nữa.”
Người bán thuốc cằn nhằn với Trịnh lang trung.
Trịnh lang trung  bất lực, đột nhiên ông   đầu  thấy Trần Thiếu Khanh đang  với , như thể bắt  cọng rơm cứu mạng, vội vàng : “Có hàng , hàng đến !”