Bà không nhìn nhầm người, Tào Tây không phải là sói mắt trắng, hắn không bỏ đi.
Trên mặt Tử Thần không có gì thay đổi nhưng lại âm thầm cong môi, nở một nụ cười không dễ nhận ra.
Cũng coi như thông minh, biết giữ mạng!
Cứ như vậy, đội ngũ tiếp tục tiến lên, Tào Tây đánh xe cho Tô gia, còn Kim Tử và đệ đệ hắn thì như hai cái đuôi, đi theo sau Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh.
Trời sắp tối, lão Lý nhìn trời: “Hôm nay nghỉ ở đây, ngày mai chúng ta xuất phát sớm một chút, cố gắng đến Nhạn Sơn Quan trước khi trời tối.”
Mọi người đã có nước, cũng có thể nấu một bữa cơm nóng hổi, đều lần lượt nhận nồi từ thị vệ rồi bắt đầu dựng bếp nấu cơm.
Tô gia lần lượt xuống xe, Tào Tây đều ân cần đưa tay ra đỡ, Tô phu nhân vốn không muốn để ý đến hắn nhưng thấy hắn vẫn đưa tay ra nên miễn cưỡng vịn vào.
Người xuống xe cuối cùng là Tử Thần, Tào Tây vẫn luôn đợi nàng ấy nhưng Tử Thần thậm chí còn không thèm nhìn hắn, xuống xe từ phía bên kia.
Tào Tây đưa tay ra cứng đờ giữa không trung, trên mặt lộ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi Tử cô nương, là ta không tốt, ta không nên không từ mà biệt, khiến các người lo lắng cho ta.”
“Cút!” Tử Thần chỉ cho hắn một chữ, sau đó hoàn toàn không để ý đến hắn.
“Được!” Tào Tây đáp ứng, sau đó đi đến chỗ Tô gia bắt đầu giúp nấu cơm.
Nhưng hắn phát hiện mình như một cục phân chó thối, đến đâu mọi người cũng tránh xa hắn, hắn thế mà lại bị cô lập.
Hắn biết hoàn toàn là do mình tự chuốc lấy.
Thực ra hắn nên bàn bạc với Tô gia một chút, không nên tự ý đưa ra quyết định.
Một lúc làm tổn thương nhiều người đối xử tốt với mình như vậy.
Lúc này lão Lý đi tới, vẫy tay với hắn.
“Sao vậy? Lý thị vệ có chuyện gì sao?” Tào Tây hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-377.html.]
“Từ Nhạn Sơn Quan đến Đinh Đào, chắc ngươi rất quen đường, có thể dẫn đường ở phía trước không?” Lão Lý thăm dò hỏi.
“Tất nhiên không thành vấn đề, chỉ là ta có một chuyện, cũng muốn nhờ Lý thị vệ giúp đỡ.” Tào Tây do dự một lát rồi nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ừ, ngươi nói đi!” Lão Lý gật đầu.
“Ta nghĩ đến Nhạn Sơn Quan, muốn mời những người trong xe ngựa của Tô gia đến quán ăn một bữa, nhờ Lý thị vệ tạo điều kiện.”
Hắn cố ý nói rất to, muốn cho mọi người Tô gia đều nghe thấy.
Quả nhiên Tô Thành còn có Tô Côn, Tô Lâm đều dựng tai lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía này.
“Đi ăn quán sao? Quá tuyệt!”
“Ca ca, chúng ta đều đi sao? Nương có dẫn chúng ta đi không?” Tô Lâm nhỏ giọng hỏi ca ca.
“Không nghe thấy sao, những người trên xe ngựa, tất nhiên bao gồm cả chúng ta.” Tô Thành vội vàng giải thích cho bọn họ.
“Ta muốn ăn cá!” Tô Lâm thậm chí còn bắt đầu gọi món.
“Được! Ta biết rồi!” Tào Tây xoa xoa đầu nhỏ của Tô Lâm, một ngụm đáp ứng.
“Nhìn ngươi giúp chúng ta, ta sẽ giúp ngươi lần này, chỉ một bữa thôi, ăn xong bọn họ phải trở về đại lao!” Lão Lý gật đầu nói.
“Biết rồi, cảm ơn Lý thị vệ.” Tào Tây nở nụ cười mãn nguyện nói.
“Quá tuyệt, đi ăn cá, ăn thịt!” Tô Lâm nhỏ vỗ tay nhảy cẫng lên.
“Ta không đi!” Tô Bân lập tức từ chối.
“Ta cũng không đi!” Tô Quân theo sát đại ca nói.
“Đây là một tấm lòng của Tào Tây, mọi người nhất định phải đi, nếu không thì mặt mũi ta thực sự không còn đường nào để đi, làm sai chuyện, mọi người không đi thì có nghĩa là không tha thứ cho ta.” Tào Tây nói rất chân thành.