Đột nhiên, ánh mắt Tô Mặc sáng lên, một ý tưởng tuyệt vời thoáng qua trong đầu.
Lúc  trong đám khách khứa, nàng  thấy một bóng  quen thuộc...
Trên con đường quan đạo thông đến Thanh thành, hai con ngựa nhanh như chớp đang phi nước đại, hai  đều đeo mặt nạ giống , khoác áo choàng đen giống ,  hình nhanh nhẹn,  là  cao thủ.
Bọn họ   một sườn đồi, từ xa   thấy cổng Thanh thành, hai   , gật đầu, đang định thúc ngựa chạy  thành thì đột nhiên  đầu  một lớp bột màu trắng bay xuống, hai  còn  kịp phản ứng, mắt  lật đật c.h.ế.t ngất.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh từ  cây nhảy xuống, Tô Mặc  nhạt: “Cao thủ thuê hai nghìn  cũng chỉ đến thế,  mà còn  địch  một nắm bột tô cốt tán, chán thật.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Thiếu Khanh  : “Ở Ly quốc   mấy  địch   tô cốt tán, huống chi là hai tên vô dụng .”
Nói xong,  tìm thấy một phong thư và một nghìn lượng ngân phiếu   hai  , quả nhiên là sát thủ do Kiều Uyển tìm.
Trần Thiếu Khanh gỡ mặt nạ của bọn họ, lấy  một lọ thuốc nhỏ giọt lên hai xác chết,  lâu  hai  cao lớn  liền hóa thành nước, dần dần thấm  đất bùn,  còn dấu vết.
Hai  nhảy   gian của Tô Mặc, lấy  hai bộ đồ ngắn gọn  vặn từ bên trong, đeo mặt nạ, cưỡi ngựa phi nhanh  thành.
Những   lưu đày ở cổng thành  biến mất, xem  là   thành .
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh  thẳng đến Kiều gia, từ xa thấy họ đến, Kiều gia lập tức  một  trông giống quản gia  , tiến lên hỏi: “Có  là khách quý của đại công tử ?”
“ .” Trần Thiếu Khanh đáp lời đưa thư qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-247.html.]
Quản gia  dám mở, chỉ  phong thư, lập tức dẫn bọn họ đến cửa hông Kiều gia.
Có  đến dắt ngựa  chuồng ngựa cho ăn, quản gia mời bọn họ  một gian phòng hẻo lánh trong một viện tĩnh mịch,  đó : “Mời hai vị ở đây đợi một lát, công tử sẽ đến ngay.”
Quản gia   ngoài,  lâu  trong sân vang lên tiếng bước chân, cửa mở, một nam nhân mặc hỉ phục bước ,   là Kiều đại công tử, Kiều Uyển thì là ai.
“Hai vị   là hai thúc thúc  theo đại bá nhiều năm ?” Kiều Uyển  đến  cúi  hành lễ.
Hai  vội vàng đỡ   dậy.
Một  trong  họ : “Đại bá của ngươi  ngươi  chuyện  nhờ chúng  giúp ngươi giải quyết, giá của chúng   hề rẻ.”
“Tiền  thành vấn đề, chỉ mong hai vị g.i.ế.c nàng  nhanh gọn một chút, đừng để nàng  cảm thấy đau đớn, cũng  uổng công tình cảm nhiều năm của chúng .” Kiều Uyển  xong, giọng còn  chút nghẹn ngào.
Tô Mặc  xong suýt chút nữa thì chửi ầm lên, tình nhân trong mộng của Tam di nương   là một đóa sen trắng to đùng.
Nàng thật sự thấy  đáng  cho nữ nhân ngốc nghếch .
“Chúng   giống  khác,  nhận tiền   mới  việc.” Trần Thiếu Khanh  xong liền đưa tay .
“Được! Được! Chỉ mong các vị nhanh lên,   đám   lưu đày   thành , ước chừng bây giờ   giam trong đại lao của Thanh thành.” Hắn   chút lo lắng : “Không  hai vị  thể  tay trong đại lao  ?”
“Công tử lo lắng quá , cứ đưa tiền là , năm nghìn lượng!” Tô Mặc hạ giọng .