Tô Quân và những khác nửa tin nửa ngờ về phía những nơi mũi tên b.ắ.n tới.
“Oa! Đây chẳng là một con vịt lớn .”
“Còn một con gà.”
“Còn một con nai.”
Không lâu liên tục truyền đến tiếng kinh hô của họ.
Tiếng động của họ lớn, thu hút lão Lý và những khác đến.
Họ ngây những nam nhân Tô gia tay xách từng con mồi, khỏi chút đỏ mắt nóng lòng.
Điều khiến khó tin nhất là con sói xám lớn mà Tô Bân xách theo, còn một con nai mà Tô Quân kéo theo.
“Sao nhà họ thể săn nhiều thứ như trong chốc lát?” Một tên thị vệ kinh ngạc .
Bọn họ vẫn luôn ở gần đây, thấy một sợi lông nào?
Chẳng lẽ Tô gia dị năng?
Tô phu nhân những con mồi mà mấy hài tử mang về, đến nỗi khép miệng, những chuyện bà đều thấy, tất cả đều là do Tử Thần b.ắ.n trúng.
Bà càng ngày càng chắc chắn rằng nhặt một báu vật.
Bà mỉm Tử Thần, với nàng : “Kỹ thuật b.ắ.n cung của con hơn Bân nhi và Quân nhi gấp bao nhiêu , nếu chê thì để bọn chúng theo con học ?”
Tử Thần liếc Tô Bân một cái: “Muốn bái sư thì quỳ xuống dập đầu.”
Tô Bân mặt đầy vẻ hổ và .
Hắn là một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất, thể quỳ chân một nữ nhân, nếu thì thế nào?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-228.html.]
“Sư phụ ở , xin hãy nhận đồ dập đầu.” Tô Thành quỳ phịch xuống đất, ngay đó Tô Côn và Tô Lâm cũng quỳ xuống.
Tô Quân do dự đại ca, đầu gối mềm một nửa, kéo áo đại ca: “Ca, là chúng bái sư ! Kỹ thuật b.ắ.n cung của vị tỷ tỷ lợi hại thật.”
“Muốn bái thì ngươi bái, sẽ quỳ gối một tiểu cô nương.”
Tô Bân sang một bên, miệng vẫn cứng rắn.
Tô Mặc bên cạnh chút sốt ruột, cơ hội như , nàng đại ca bỏ lỡ, rằng ở mạt thế bao nhiêu tranh bái sư phụ của nàng.
lão già chọn tới chọn lui, chỉ nhận nàng và sư .
Không , nàng thể để đại ca bỏ lỡ cơ hội .
Nghĩ đến đây, Tô Mặc nhặt hai viên đá mặt đất: “Bộp!Bộp!” ném về phía đầu gối của Tô Bân.
Tử Thần ba hài tử quỳ mặt với vẻ suy tư.
Nàng chút thất vọng, đây là những nàng nhận, duy nhất nàng nhận đang ở đó chống đối.
“Ngươi thật sự bái ?” Tử Thần nghĩ đến việc cho Tô Bân một cơ hội cuối cùng, nàng lớn tiếng hỏi.
“Không~ Đầu gối nam nhi vàng, thể quỳ chân nữ nhân...”
Lời còn dứt, chỉ “Phịch.” một tiếng, chân Tử Thần một quỳ xuống thật mạnh.
“Ái chà! Đồ ngoan, đúng là như !” Tử Thần , cúi đỡ Tô Bân, mặt lộ vẻ vui mừng.
“...” Tô Bân mặt mày buồn bã, chuyện gì thế ? Sao chân đột nhiên mềm nhũn thế ?
Tô phu nhân thấy Tử Thần nhận mấy hài tử đồ , cũng vui mừng: “Vậy thì phiền Tử Thần cô nương .”
Từ khi nhà xảy chuyện, bà lâu vui vẻ như .
Trần Tú thấy nhi tử cũng nhận đồ , cũng an ủi, nắm tay Tử Thần ngừng lời cảm kích.