Con hổ đang chạy thì đột nhiên cảm thấy con biến mất, nó dừng đầu , quả nhiên những đứa con của nó đều biến mất còn bóng dáng.
Nó vội vàng bắt đầu chạy vòng tròn, chút bối rối gầm gừ, ngửa mặt lên trời gào lớn, tiếng gào vang vọng khắp cả khu rừng, thật rùng rợn.
Lão Lý dẫn khỏi dừng bước, họ cũng kinh ngạc phát hiện rõ ràng là bốn con hổ, đột nhiên chỉ còn một con.
Lúc , Tô Bân để thị vệ đầu xe ngựa, mượn cung tên của đánh xe, hướng về phía con hổ b.ắ.n tới.
“Vút!” Mũi tên mang theo tiếng gió, trúng ngay đỉnh đầu con hổ, nó “Phịch.” một tiếng ngã xuống đất.
Tô Bân tiếp tục b.ắ.n thêm ba mũi tên, b.ắ.n cho đến khi con hổ còn thở.
Lão Lý đích lên, dùng đao dài khều một cái, quả thực là chết.
Hắn giơ ngón tay cái về phía Tô Bân: “Tô gia quả nhiên lợi hại!”
“Quả nhiên lợi hại!”
“Thật sự lợi hại!”
Những thị vệ còn cũng theo đó mà thốt lên.
Vừa bọn họ thực sự sợ ngây , lúc con hổ lao tới, đều kịp chuẩn , nếu Tô gia tay đ.â.m mù mắt con hổ thì bây giờ bao nhiêu c.h.ế.t .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tô công tử, chỉ tài b.ắ.n cung cao siêu, mà hai con d.a.o găm cũng đ.â.m quá chuẩn, thể chỉ giáo đôi điều ?” Lão Lý cung kính hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-203.html.]
“Dao găm?” Tô Bân chút kinh ngạc mắt con hổ lớn, quả nhiên một con d.a.o găm cắm sâu, đ.â.m thẳng đầu, trách con hổ đột nhiên phát điên.
Hắn đột nhiên nhớ đến Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện, nhất định là bọn họ giúp đỡ, vì dừng một chút, chắp tay : “Đây tính là gì, so với cha thì còn kém xa lắm.”
“Đó là đương nhiên, Đại tướng quân quả thực lợi hại...” Lão Lý thở dài, giọng cũng dần trầm xuống.
Lợi hại thì lợi hại thật nhưng tại đầu hàng phản quốc chứ?
“Cha oan, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ ông oan.” Tô Bân thấy Lão Lý thêm gì nữa, liền lớn tiếng với , đó xoay lên xe ngựa, đưa roi ngựa cho đánh xe, xe ngựa giương vó chạy tiếp.
“Đi thôi! Mọi nhanh chóng đuổi theo nào~” Lão Lý hô lên, cưỡi ngựa điểm danh một lượt, phát hiện rằng dường như thiếu một ở Yên Vũ lâu.
“Lý thị vệ, Sắc Hạ ở phía ...” Một cô nương chỉ tay về phía khẽ , giọng điệu kỳ lạ.
Lão Lý cưỡi ngựa chạy theo hướng nàng chỉ, đến một gốc cây, thấy Sắc Hạ ngửa mặt đất, giật .
Ả trở thành một đầy máu, từ đầu đến chân hầu như còn chỗ nào lành lặn.
Chân ả vẫn , vẫn là làn da trắng mịn, chỉ là đứt lìa khỏi , chân ả trở thành một cây gậy máu, ngừng chảy m.á.u ngoài.
“Lý thị vệ, cứu ... cứu ...” Sắc Hạ thấy Lý thị vệ đến, ả nhịn đau đưa bàn tay đầy m.á.u về phía .
“Ngươi sống nổi nữa ! Có chuyện gì thì ngươi cứ , thể giúp thì sẽ cố gắng giúp!” Lão Lý cưỡi ngựa, xuống Sắc Hạ.
Hắn từng tòng quân, từng gặp những thương như thế , một ai thể sống sót, ngay cả khi may mắn lang trung cứu chữa thì cũng chỉ kéo dài thêm vài ngày nhưng cuối cùng vẫn chết!