Chùa Từ Tâm là một ngôi chùa cổ, lịch sử hơn trăm năm, là ngôi chùa hương khói thịnh nhất thành Trường Phong.
Bất kể ngày nào đến chùa để thắp hương bái Phật thì cũng nườm nượp.
“Tiểu Đậu Tử nhặt miếng ngọc bội trong ngôi chùa .” Khi sắp tách hành động, hài tử mập .
“Giữa chúng liên hệ gì ? Tại đó bắt cóc Tiểu Đậu Tử đến nơi ? Chẳng lẽ liên quan đến miếng ngọc bội đó?” Tô Mặc cau mày hỏi sư .
“Tất nhiên là , nếu như bọn chúng thấy miếng ngọc bội mới bắt Tiểu Đậu Tử thì nhất định là Tiểu Đậu Tử cho chúng nguồn gốc của miếng ngọc bội, đơn giản, chúng tìm chủ nhân của miếng ngọc bội.”
Trần Thiếu Khanh phân tích.
“Nếu như , chúng sẽ hại Tiểu Đậu Tử.” Tô Mặc .
“Cũng chắc~” Trần Thiếu Khanh thở dài, qua cầu rút ván nhiều lắm, ai Tiểu Đậu Tử gặp .
“Sư , về phía nam ngoài chùa, về phía bắc xem.” Tô Mặc chỉ hai hướng khác của ngã ba đường .
“Được! Sư cẩn thận.” Trần Thiếu Khanh ân cần dặn dò.
“Sư , nên cẩn thận là mới .” Tô Mặc trêu chọc, nhanh chóng ẩn hình.
Trần Thiếu Khanh bất lực, trong lòng thầm nghĩ, sư phụ thiên vị, dạy cho thuật ẩn chứ?
Nghĩ , thần công mượn lực của cũng tệ, xem sư phụ đối xử với bọn họ công bằng.
Tô Mặc cùng mấy Trương Điển là vì lo lắng tiện ẩn , họ sẽ trở thành gánh nặng khi nàng tìm .
Tô Mặc đến phía bắc, nàng tìm một cái cây cao nhất, nhảy lên, lấy ống nhòm từ trong gian , xung quanh.
Phía nam chùa hương khói nghi ngút, khách hành hương đến dứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-164.html.]
Phía đông là một hẻm núi nhỏ, trơ trọi, ngay cả cây cối cũng ít, càng đến .
Nàng hướng ống nhòm về phía bắc,
Ừm? Quả nhiên biến!
Chỉ thấy một con ngựa phi nhanh về phía , theo là hai thiếu niên ăn mặc như tùy tùng.
Ba con ngựa dừng gốc cây Tô Mặc , Tô Mặc nín thở, dựa cành cây, bất động chằm chằm họ.
“Chủ nhân, chính là nơi , nhặt ngọc bội của công chúa... , của tiểu thư.” Một thị vệ gầy lỡ lời, chủ nhân phía trừng mắt dữ dội.
“Hừ! Còn công chúa... trách vật trông khác thường.” Tô Mặc nhịn lấy ngọc bội lén lút trộm.
“Người thấy ngọc bội ?” Thiếu niên gọi là chủ nhân nghiêm giọng hỏi.
“Ở chỗ Trát Hách, hẳn là sắp đến .” Lời của tùy tùng dứt, chỉ thấy hai nam tử mặc áo ngắn áp giải một nam hài tới.
Miệng nam hài nhét giẻ rách, lộ đôi mắt to kinh hoàng.
“Đậu Đậu!” Tô Mặc liếc mắt nhận nam hài.
Thiếu niên vẫy tay lệnh cho lấy giẻ trong miệng Đậu Đậu , ngẩng đầu hỏi: “Có ngươi nhặt một miếng ngọc bội ở đây ?”
Đậu Đậu gật đầu.
“Ngọc bội ?” Thiếu niên hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ở chỗ sư phụ của .” Đậu Đậu thành thật trả lời.
“Ngọc bội giống như thế ?” Thiếu niên lấy một tờ giấy vẽ từ trong ngực, đó vẽ một hình.
Đậu Đậu cầm lấy xem kỹ: “ là cái , hóa ngọc bội là của các ngươi rơi, ôi! Phải sớm chứ, các ngươi thả về, tìm sư phụ lấy trả cho các ngươi ?”