Sư muội đổi một khuôn mặt khác, vậy mà vẫn đáng yêu như vậy, h từ trong ra ngoài đều khiến người ta yêu thích.
Tô Mặc thấy hắn ngẩn người, tiến lên kéo hắn một cái: “Ngẩn người gì thế, đi thôi~”
Trần Thiếu Khanh đến bên cửa sổ, kéo Tô Mặc cùng nhảy ra ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này tâm trạng Lâm Chính Lương rất tốt, nghĩ đến việc sắp phát tài rồi, nếu có thể lấy được Tôn Hằng thì sau này công trình vườn hành cung chẳng phải đều thuộc về Lâm gia sao, sau này còn có việc quản lý, đó đều là những việc kiếm tiền rất nhanh.
Đến lúc đó, việc lấp đầy cái hố của nhi tử của ông ta chỉ là chuyện nhỏ, chỉ riêng khoản thu nhập này mỗi năm của họ không biết cao hơn bây giờ bao nhiêu lần.
Mặc dù Tôn Hằng nói rằng hắn chỉ là Thị lang tạm quyền nhưng nếu trở thành người nhà, hắn còn có thể không nghĩ cách để đưa công trình về tay nhạc phụ của mình sao.
“Lão gia, không thể để Tôn Hằng chạy mất được, bây giờ ông hãy gửi thiệp, thông báo cho những người có mặt mũi ở thành Trường Phong của chúng ta, bao gồm cả Tri phủ đại nhân, để họ thấy Tôn Hằng đi ra từ phòng của tiểu thư chúng ta.” Phu nhân Trịnh thị của ông ta ở bên cạnh bày mưu tính kế.
“Mặc dù bây giờ hắn bị Tô gia liên lụy, con đường làm quan không được như ý nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, dù sao cũng là làm quan ở kinh thành, ngày thường chúng ta muốn với tới cũng không với tới được, nếu Y Nhi được gả cho hắn thì đúng là đốt hương cầu nguyện rồi, không tệ, bây giờ ta sẽ gửi thiệp trước cho Tri phủ đại nhân, sau đó gửi cho những người có mặt mũi khác ở thành Trường Phong, đến lúc đó hắn Tôn Hằng muốn chối cũng không được.”
Tô Mặc nghe xong nhíu mày, tên thương nhân đen tâm này, vì kiếm tiền cho mình, hoàn toàn không màng đến lễ nghĩa liêm sỉ, không chỉ liên lụy đến danh tiết của nữ nhi ruột mà còn muốn Tôn đại nhân làm trái pháp luật, hủy hoại tiền đồ của Tôn đại nhân.
Không được! Tôn Hằng là người Tô gia, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.
Nhưng mà, nàng suy nghĩ một chút, nếu Tần Tri phủ đại nhân đến thì có thể diễn một vở kịch hay rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc ẩn thân ra khỏi Lâm phủ, tìm một nơi vắng vẻ, gọi Trần Thiếu Khanh ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-144.html.]
“Sư huynh, huynh đưa Tôn đại nhân vào không gian của ta, huynh đi tìm một người được không?” Tô Mặc nhẹ giọng nói.
“Không được! Tô Mặc, muội không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Trần Thiếu Khanh nghiêm mặt nói.
“...” Tô Mặc suýt chút nữa hóa đá tại chỗ, cái quỷ gì thế, sư huynh không phải điên rồi chứ, thế mà lại bắt đầu chú trọng đến nam nữ thụ thụ bất thân?
“Sư huynh, hình như huynh cũng là nam nhân...” Tô Mặc xoa xoa trán, thăm dò hỏi.
“Ta không giống...” Trần Thiếu Khanh trả lời không đầu không đuôi, lúc đầu rất có khí thế nhưng càng nói thì giọng càng nhỏ.
“Được rồi~ Vậy chúng ta đổi, ta đi tìm người, sư huynh đưa Tôn đại nhân về phủ đi.”
Tô Mặc bất lực, sư huynh chính là sư huynh, nếu nàng hỏi thêm vài câu nữa, biết đâu hắn sẽ lập tức trở mặt.
Hai người bàn bạc xong, chia nhau hành động.
Người Tô Mặc muốn tìm chính là người trong lòng của Lâm Y, tên lưu manh trong miệng Lâm Chính Lương, Trương Điển.
Đã là lưu manh thì những người thường tụ tập cùng nhau chắc chắn cũng là lưu manh.
Tô Mặc tùy tiện tìm một tên lưu manh trên phố: “Này! Biết Trương Điển không?”
Tên lưu manh còn khá trẻ, tóc tai bù xù, còn cắm cả mấy cọng cỏ, dùng ống tay áo rách lau nước mũi, lắc đầu: “Không biết.”