Muốn đi ư? Có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Tô Mặc lấy ra từ không gian hai con sâu độc: “Bốp! bốp”
Bắn về phía tên cai ngục và Trần Hi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người cùng lúc “Ôi chao!” một tiếng, đồng thời đưa tay ra sau gáy
“Ngứa quá~”
“Ngứa c.h.ế.t mất~”
Hai người như đã bàn bạc từ trước cùng lúc hóa thân thành khỉ, hai tay cong lại điên cuồng gãi lên người.
Cách quần áo không thể giảm ngứa, họ thò tay vào nhưng không với được nên họ cứ thế cởi quần áo ra mà không thèm quan quan tâm, rồi bắt đầu liều mạng gãi trên cơ thể trần truồng.
Trần Hi cũng ngứa ngáy vô cùng, quần áo càng cởi càng nhiều, nửa bầu n.g.ự.c đã lộ ra ngoài.
Ngục tối bỗng chốc im phăng phắc, hơn mười đôi mắt đồng loạt nhìn về phía hai người, mọi người không biết hai người này đang làm gì, sao tự nhiên lại thành ra như vậy.
Chỉ có Trần Yên Vũ trong lòng hiểu rõ như lòng bàn tay, trong mắt ả ta hiện lên vẻ phức tạp, hai phần thương cảm tám phần bất lực.
Hai người như hoàn toàn quên mất mình đang ở trước mặt mọi người, cơn ngứa ngày càng dữ dội, phạm vi cũng không ngừng mở rộng.
Phần thân trên đã bắt đầu lan xuống đến eo, tên cai ngục bắt đầu thò tay vào trong quần, ở phía trước phía sau xoay vòng gãi, hắn ta đã không phân biệt được cơn ngứa này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu, chỉ cảm thấy cơn ngứa này như có chân, biết chạy, thậm chí còn biết nhảy, biết chui.
Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, chỗ nào cũng ngứa, chỗ nào cũng khó chịu.
Muốn gãi nhưng không gãi được, không gãi được thì không chịu được, không chịu được thì thà c.h.ế.t còn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-138.html.]
Hai người đã ngứa đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, mắt trợn trừng, như bị trúng tà.
Tử Thần thản nhiên nhìn bọn họ, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười chế giễu.
Nàng ấy đã sớm biết, không cần nàng ấy ra tay, đồ đệ ngoan ngoãn của nàng ấy sẽ giúp nàng ấy giải quyết chuyện này.
Hai người này đáng đời!
Loại độc trùng này sẽ không khiến người ta c.h.ế.t nhưng lại khiến người ta sống không bằng chết, cơn ngứa này không có thuốc giải, đợi đến khi hai người họ gãi đến da tróc thịt bong, m.á.u me đầm đìa, có lẽ mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Nhưng đợi đến khi vết thương lành lại, cơn ngứa lại bất chợt xuất hiện, rồi lại một phen da tróc thịt bong, m.á.u me đầm đìa.
Cứ như vậy lặp lại tuần hoàn, không có hồi kết...
Cũng không hẳn! Chỉ đến khi nhắm mắt xuôi tay, không còn hơi thở, trở thành một cái xác thì mới dừng lại.
Đây là loại độc trùng do chính tay nàng ấy nuôi dưỡng, là quà sinh nhật tặng cho Tô Mặc, chỉ là không ngờ, vừa mới sinh nhật xong, nha đầu này đã không còn.
Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, sư đồ bọn họ lại gặp nhau theo cách này, hơn nữa Tô Mặc còn dùng loại độc trùng này để trút giận thay nàng ấy, có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Lúc này, tên cai ngục và Trần Hi đã ngứa đến mức bắt đầu co giật, trên người bắt đầu rỉ máu, hai người không hẹn mà cùng nằm vật xuống đất, hai tay không ngừng cào loạn xạ.
“Bọn họ không phải trúng tà chứ?” Có người thì thầm hỏi.
“Chắc chắn là bị ma nhập rồi.”
“Thật đáng sợ!”
Những cô nương của Yên Vũ lâu đi tới chỗ Trần Yên Vũ, đều co rúm lại với nhau, ra sức lùi về phía sau.
Tử Thần lại hoàn toàn không để ý, cứ thế bước qua người bọn họ, đi ra khỏi ngục, hướng về phía ngục giam Tô gia.