Nghe vậy, Tôn Hằng lo lắng hỏi: “Sư mẫu làm sao vậy, bệnh gì?”
Tô Bân liền kể lại chuyện Tô phu nhân bị hạ đường huyết ngất xỉu, sau đó Tử Thần cho thuốc một cách chi tiết.
Tôn Hằng gật đầu: “Vị cô nương này đúng là ân nhân của gia đình chúng ta, hơn nữa ở cùng sư mẫu cũng có người chăm sóc, ừ, ta sẽ nghĩ cách.”
Nói xong, hắn đi đến cửa ngục tìm cai ngục, đương nhiên là có tiền thì dễ nói chuyện, hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì to tát, không lâu sau, chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa.
Cai ngục đích thân đến mở cửa gọi Tử Thần: “Ngươi ra ngoài, đến phòng giam kia.”
Trần Hi tinh mắt, thấy cai ngục chỉ vào phòng giam của Tô gia, phòng đó vừa rộng vừa tốt, nàng ta đi đến trước mặt cai ngục liếc mắt đưa tình: “Đại ca, thả ta qua đó được không, ở đây vừa ẩm vừa lạnh, ta cũng muốn đổi chỗ.”
Nói rồi tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống, nhanh nhẹn nhét vào tay cai ngục: “Để nàng ta ở lại, đổi ta vào.”
Tô Mặc nghe nàng ta nói vậy, hừ lạnh một tiếng, cũng không soi gương xem mình là ai, muốn tranh giành với sư phụ của ta sao? Thật là chán sống rồi!
Cai ngục bị nàng ta nắm tay, trong lòng ngứa ngáy, vô thức dùng ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay nàng ta.
Trần Hi đã lăn lộn trong đám nam nhân bao nhiêu năm, lập tức hiểu được ý hắn ta, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đều nghe theo ca ca.”
“Ừ, ta đi xem thử.” Cai ngục nháy mắt với nàng ta, rồi đi ra ngoài xem xét, phát hiện Tôn Hằng đã đi rồi, hắn ta mừng thầm, đi vào vẫy tay với Trần Hi: “Ngươi ra đây.”
Sắc mặt Tử Thần tối sầm: “Rõ ràng vừa rồi ngươi gọi ta.”
Cai ngục bĩu môi: “Ở đây ta nói là được, ta nói là ai thì là người đó, ngươi lắm lời thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-137.html.]
Tô Mặc khoanh tay nhìn rõ ràng mọi chuyện vừa rồi, tên cai ngục này đúng là ăn hai đầu, không có chút tín nghĩa nào.
Được rồi!
Hai người này đúng là cùng nhau làm bậy, tự làm bậy không thể sống, có sống cũng chỉ là sống khổ sở!
Tên cai ngục chẳng thèm để Tử Thần vào mắt, ngược lại còn cố tình khiêu khích, cười hề hề nói với Trần Hi: “Mau ra ngoài đi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Hi vặn vẹo thân mình định đi ra ngoài nhưng lại có người cản nàng ta, còn ra sức vẫy tay với nàng ta.
Nhìn kỹ mới thấy là Trần Yên Vũ đã bị hủy dung và bị câm.
Ả ta dùng một mảnh vải rách che mặt, để tránh dọa người khác, thật ra chính ả ta nhìn mình cũng sợ, lưỡi đã thối rữa, trên mặt còn có một cái lỗ, trông như ác quỷ từ địa ngục chui lên.
“Cút ra!” Trần Hi nhìn ả ta, vẻ mặt ghê tởm.
“Ưm... ưm...” Trần Yên Vũ kéo góc áo nàng ta, không cho nàng ta đi ra ngoài.
“Xui xẻo, buông ta ra!” Trần Hi đẩy ả ta sang một bên.
Trần Yên Vũ vẫn kiên trì không buông tay, mắt nhìn nàng ta đầy lo lắng.
“Trần Yên Vũ, ngươi buông tay ra, bây giờ ngươi đã thành ra bộ dạng này, đừng có mơ tưởng viển vông nữa, đúng vậy! Nếu bây giờ ngươi vẫn còn như trước kia, chuyện tốt này sẽ không đến lượt ta, chắc chắn là của ngươi nhưng ngươi đã không còn là ngươi của ngày xưa nữa rồi, hãy cố gắng sống cho qua ngày đi!”
Trần Yên Vũ nghe nàng ta nói vậy, đành buông tay ra nhưng trong mắt lại đầy vẻ thương cảm.
“Đừng nhìn ta bằng cái bộ dạng ma quỷ đó, ta sợ gặp ác mộng.” Trần Hi hừ lạnh một tiếng, phủi phủi chỗ vừa bị ả ta kéo, vẻ mặt rất ghét bỏ, sau đó vặn vẹo thân mình đi về phía cửa ngục.