Trên mặt Trường Thanh và lão Tứ lộ vẻ mừng rỡ, xem ra thực sự không uổng công đến đây.
“Đại ca, chúng ta mau về thôi.” Lão Tứ vui vẻ nói.
Có thể giúp được đồng hương, thật là quá tốt.
Hắn cảm thấy rất có mặt mũi, mặc dù đã phải mất một ít bạc nhưng rất đáng.
Trường Thanh vội vàng chào tạm biệt Tôn Hằng, Tôn Hằng lại nói: “Các ngươi đợi một chút, ta gọi người đưa các ngươi đi, ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Nói rồi hắn đưa tay lên miệng, thổi một tiếng huýt sáo, không lâu sau đã nghe thấy tiếng vó ngựa “Lộc cộc.”
Có hai con ngựa từ xa chạy đến, dưới ánh trăng hướng về phía này.
Ngựa dừng lại trước mặt Tôn Hằng, hai người trên ngựa chắp tay với hắn: “Tướng quân!”
Tôn Hằng chỉ vào họ nói: “Sở Khách, ngươi dẫn hai vị sai dịch này đến cầu quan, ta và Sở Hành sẽ cưỡi một con ngựa theo sau.”
Sở Khách đáp lời, một tay một người đặt Trường Thanh và lão Tứ lên lưng ngựa, quát một tiếng, một con ngựa chở ba người hướng về phía cầu quan phi nước đại, không lâu sau đã mất hút.
Tôn Hằng nhảy lên ngựa, cùng Sở Hành cưỡi một con ngựa đuổi theo.
Lúc này, dưới cầu quan, Tô Côn, Tô Lâm và Tô Thành đều đã ngủ trong lòng nương.
Tô Bân và Tô Quân cũng có chút mơ màng, Tô phu nhân bảo bọn họ tìm một chỗ bằng phẳng để nghỉ ngơi.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng trên bờ sông, nhìn xuống phía dưới.
“Sư huynh, sao người của Tần tri phủ vẫn chưa đến? Hay là ta đi xem thử.” Tô Mặc có chút không nhịn được nữa.
Trần Thiếu Khanh xoa xoa đầu nàng: “Chờ thêm một chút nữa, Tôn Hằng là người làm việc đáng tin, hắn nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
Lúc này Tô Mặc mới gật đầu, đứng trên bờ sông quan sát động tĩnh trên cầu quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-123.html.]
Nếu một lát nữa vẫn chưa có ai ra, nàng nhất định phải vào xem thử.
Nàng lo lắng nếu tiếp tục chờ đợi, sẽ xảy ra chuyện, nàng khẳng định, đám sơn phỉ này nếu tiếp tục chờ đợi thì nhất định sẽ có hành động.
Đến lúc đó bọn họ đánh nhau với quan binh, không tránh khỏi sẽ làm hại đến người vô tội.
Tô gia có nhiều nữ nhân và tiểu hài tử như vậy, không tránh khỏi sẽ có người bị thương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mặc nghĩ đến những điều này, lão Lý làm thị vệ nhiều năm sao có thể không biết.
Mọi hành động của đám sơn phỉ này đều nằm trong tầm mắt của hắn, hắn biết, thời gian bọn họ có thể chờ không còn nhiều nữa.
Nếu lên cầu này, có nghĩa là đám sơn phỉ này bắt đầu những ngày tháng tù đày, có kẻ thậm chí còn phải chịu c.h.é.m đầu.
Bây giờ là cơ hội cuối cùng để bọn họ trốn thoát.
Nếu tiếp tục chờ đợi, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Lão Tứ là người nói năng làm việc đều đáng tin cậy, sao vẫn chưa đến?
Lão Lý nóng như lửa đốt nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là bàn tay nắm chặt đao của hắn đang dần siết chặt lại.
hắn nghe thấy tiếng đám sơn phỉ đang dần tản ra bên ngoài, hai người một nhóm, từng bước từng bước di chuyển ra ngoài.
Bọn chúng bắt đầu hành động rồi.
Lão Lý nắm chặt đao bên hông, đã rút ra một đoạn, lộ ra hàn quang.
Những thị vệ còn lại cũng cảm thấy có điều bất thường, cảnh giác rút đao bên hông ra, giơ cao, sẵn sàng đối đầu với đám người liều mạng này.
“Đứng dậy! Mọi người mau đứng dậy!” Tô phu nhân nhìn ra sự bất thường, vội vàng đánh thức những người thân đang ngủ gật của mình.
“Tô Bân bảo vệ hai người Côn nhi và Lâm nhi, Tô Quân, con bảo vệ Tô Thành, Trần Tú và Chương Tử Yên các ngươi đi theo ta, nếu có chuyện gì xảy ra, cả nhà chúng ta lập tức xông ra ngoài, tránh để bọn chúng liên lụy đến.” Tô phu nhân lạnh lùng ra lệnh.