Để lưu  hậu duệ cho Tần gia,  suýt nữa  tiêu sạch gia sản công khai.
 may mắn ,    chuẩn  từ , tự  giấu thê tử lập quỹ đen, đây là tiền tích góp nhiều năm vơ vét của cải của dân, nhổ lông ngỗng, kiếm tiền  thuật, đây chính là điều   đắc ý nhất.
Tiền bạc trong kho  tiền cung phụng của các hương , thương gia các nơi,  tiền nịnh bợ của cấp , còn  tiền quan ngân cấp     tham ô, ngoài  còn  tiền   tự ý tăng thuế để  đầy túi tham.
Tiền lương công khai cùng với gia sản  đây đều giao cho phu nhân quản lý, còn  tiền mờ ám  thì   giấu kín như bưng.
Đây là tiền   để dành cho nhi tử ruột của .
Con nuôi tuy cũng  tệ,  hiểu chuyện nhưng dù  cũng   quan hệ huyết thống,   sẽ  coi đứa con  là  Tần gia.
Để chặn miệng phu nhân, những gì   đưa cho nàng  chỉ là muối bỏ bể mà thôi.
 phu nhân  tưởng rằng    sắp cạn kiệt.
Vì  nàng  mới tạm thời tha thứ cho  , miễn cưỡng đón Trí Năng  nhà.
“Thật là hồ đồ, chỗ  của    chứa  nhiều sơn tặc như ? Không , bọn chúng tuyệt đối    thành.” Tần Quảng Chi một câu  chặn họng hai chuyện.
“Được , nếu đại nhân là  công tư phân minh,  thì hạ quan cũng đành  báo cáo việc đại nhân vi phạm lệnh cấm cưới  nhà Phật,  thì   phiền nữa,   về  tấu chương ngay.”
Tôn Hằng    về phía cửa.
“Đừng mà, đại nhân.” Trí Năng   vội vàng kêu lên từ phía .
“Lão gia,  thể để Tôn đại nhân  , mạng của   , chỉ sợ sẽ liên lụy đến tiền đồ của lão gia.” Trí Năng  như mưa, kéo lấy vạt áo Tần Quảng Chi cầu xin.
“Tôn đại nhân, xin hãy dừng bước, chúng  hãy bàn bạc  cho kỹ.” Nhìn thấy mỹ nhân  như mưa, Tần Quảng Chi cuối cùng cũng mềm lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-119.html.]
“Được! Bọn chúng chỉ   thành  nửa đêm  khi hết lệnh giới nghiêm, chuyện  càng ít   càng .”
Tần Quảng Chi nghiến răng .
“Rất !” Tôn Hằng nhướng mày, khóe miệng thoáng nở một nụ  nhẹ, gật đầu.
“Vậy chuyện của hạ quan, đại nhân...” Tần Quảng Chi nheo mắt, hạ giọng hỏi.
“Chuyện gì của đại nhân? Tối nay mắt     lắm,   thấy gì cả, ôi chao, mắt già của   hoa mắt kèm theo chứng quáng gà...” Tôn Hằng   hai tay quơ quơ  về phía cửa, đến ngưỡng cửa còn loạng choạng một cái.
“Ngươi thật thông minh!” Tần Quảng Chi cuối cùng cũng hiểu tại  Tôn Hằng   liên lụy vì chuyện của Tả tướng quân,  quả là một  vô cùng thông minh.
“Người ,  canh tư mở cầu quan...”
Lúc , lão Lý  dẫn theo hơn trăm  đến bờ sông Lương Thủy.
Khi họ tìm thấy cầu treo, họ phát hiện chỉ còn  ổ khóa sắt là   đốt cháy, những tấm ván  cầu đều  cháy thành tro.
Lão Lý và các thị vệ đều vô cùng kinh ngạc,   thế ?
Những tên sơn tặc thì tuyệt vọng, xong !
Hoàn  xong !
E rằng  còn cơ hội chạy trốn nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
  nhanh  đó, chúng  nhen nhóm hy vọng,  qua  sông thì chúng cũng    đại lao, chúng đều dùng ánh mắt hả hê  lão Lý đang xanh mặt.
“Lý ca, giờ   ? Chúng  qua sông bằng cách nào?” Vương Bỉnh lo lắng hỏi.