Rõ ràng hắn ta không báo tin cho hắn, sao tên sao chổi này lại biết được?
Còn cố tình vào đúng lúc mấu chốt này.
Hắn ta tức giận ném người đẹp lên giường, rồi đi giày xuống, chỉnh lại quần áo, rồi đi đến cửa, mở cửa.
Tôn Hằng vội vàng chắp tay nói: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.”
Nói rồi bước vào trong nhà.
Tần Quảng Chi vội vàng ngăn hắn lại: “Đại nhân đã nhận lời cảm ơn của hạ quan, chỉ là hôm nay có nhiều bất tiện, đợi đến ngày khác sẽ mở tiệc để cảm tạ đại nhân.”
“Đợi ngày khác thì thôi, cứ hôm nay đi.” Tôn Hằng rất kiên trì, một chân đã bước qua ngưỡng cửa.
“Đại nhân!” Tần Quảng Chi vội vàng, muốn liều mạng đóng cửa nhưng Tôn Hằng không chịu thu chân, hắn nhẹ nhàng đẩy Tần Quảng Chi, rồi ung dung bước vào.
“Á!” Chỉ nghe một tiếng hét kinh hoàng, trên chiếc giường trải chăn đỏ thẫm, một nữ tử vội vàng dùng chăn che ngực.
Tôn Hằng nhìn khuôn mặt kinh hoàng kia không khỏi sửng sốt trong chốc lát: “Ồ, đây không phải là tiểu sư phụ Trí Năng của Am Thiện Tín sao? Hôm đó cung điện của bệ hạ khởi công, mời sư phụ của Am Thiện Tín đến làm lễ, không ngờ hôm nay lại gặp lại, thất kính thất kính!”
Tôn Hằng nói rồi chắp tay, bái Trí Năng đang thất sắc trên giường.
Mặt Tần Quảng Chi như đất, vẻ mặt chán nản nhìn Tôn Hằng.
Ly quốc nghiêm cấm mọi quan viên cưới đệ tử nhà Phật, dù đã hoàn tục cũng tuyệt đối không được.
Tần Quảng Chi đây là cố tình phạm tội, không trách được hắn ta giấu kín tin vui, còn lệnh cho thủ hạ canh giữ cửa, không cho bất kỳ ai vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-118.html.]
“Tôn đại nhân, hạ quan cũng không còn cách nào khác, Năng nhi mang thai rồi, có cốt nhục của Tần gia, ta và phu nhân nhiều năm không có con, chỉ có một đứa con nuôi, ta thực sự rất muốn có một nhi tử của mình.”
Hắn ta lí nhí nói, giọng điệu gần như cầu xin.
Tôn Hằng cười xua tay: “Hôm nay đại nhân đại hỉ, sao lại nói như vậy, chỉ là tối nay ta đến một là để chúc mừng đại nhân, hai là vì một chuyện mà đến.”
Tần Quảng Chi nghe hắn nói vậy, vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”
Lòng hắn ta thắt lại, không biết Tôn Hằng sẽ đưa ra yêu cầu gì với hắn ta.
“Đại nhân có biết chuyện gia quyến của Tô tướng quân bị lưu đày không?” Tôn Hằng mở cửa vào đề hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ừ, biết.”
Tần Quảng Chi gật đầu.
“Đó là sư nương của ta, hiện tại họ đang ở bờ bên kia sông Lương Thủy, cầu treo đã bị phá hủy, hiện tại họ không thể sang được, đành phải nhờ đại nhân cho họ đi qua cầu quan vào thành.” Tôn Hằng một hơi nói hết những lời muốn nói.
Tần Quảng Chi lau mồ hôi, ồ, hóa ra là chuyện này.
“Không phải họ sẽ bị lưu đày đến Mạc Bắc sao? Sao lại đi qua thành Trường Phong?” Hắn ta có chút khó hiểu hỏi.
Tôn Hằng trợn mắt, vẻ mặt kinh ngạc: “Chẳng lẽ đại nhân không biết, trên đường họ đã phá được ổ cướp, g.i.ế.c c.h.ế.t tên thủ lĩnh, cướp gần trăm tên sơn tặc, vì lương thực không đủ, chỉ có thể vòng đến đây trước để ổn định bọn sơn tặc, đại nhân chẳng lẽ không biết gì sao?”
Tần Quảng Chi nhếch mép, mấy ngày nay hắn ta bận rộn nạp thiếp đến mức đầu bù tóc rối, còn đâu tâm trí mà để ý đến chuyện khác.
Phu nhân của hắn ta biết hắn ta lấy một ni cô, thiếu chút nữa đã làm loạn cả lên, hận không thể lột da hắn ta.
Hắn ta luôn nghĩ mọi cách để an ủi nàng ta, mua nhà lớn cho nhà mẹ đẻ của nàng ta, mua chức quan ở huyện nhỏ cho đệ đệ nàng ta, còn tặng phu nhân một rương đồ trang sức, lúc này nàng ta mới đồng ý cho Trí Năng về nhà.