Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:44:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trạm dịch thành Trường Phong.

Tôn Hằng biết tối nay mấy người sư nương sẽ vào thành, hắn bận rộn xong công vụ sớm, về sớm, để đầu bếp của trạm dịch chuẩn bị một ít thức ăn ngon, hắn muốn mang đến cho sư nương bọn họ.

Hắn sắp xếp Sở Khách và Sở Hành ra ngoài thành dò la tin tức.

Hắn đi ra khỏi bếp, định ra phố xem mua cho sư nương hai cái chăn ấm áp, không biết chăn này có thể mang đi không nhưng ít nhất tối nay, Tô gia có thể ngủ ngon.

Vừa bước ra khỏi cửa bếp, đột nhiên một bóng người vụt qua trước mặt hắn, một cục giấy bay về phía hắn, động tác nhanh như chớp.

Hắn đưa tay đón lấy cục giấy, rồi đuổi theo bóng người đó.

Nhưng đuổi đến cửa trạm dịch, bóng đen đó lại như ma quỷ, biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn mở cục giấy ra, thấy trên đó viết nguệch ngoạc mấy dòng chữ “Cầu treo đã bị đốt, cầu quan không cho đi, lưu đày không có nơi đến, sơn tặc muốn hoành hành.”

Cầu treo bị đốt? Cầu quan không cho đi? Đôi lông mày đen rậm của Tôn Hằng sắp nhíu lại với nhau.

“Này, nghe nói chưa? Hôm nay Tri phủ đại nhân nạp thiếp lại là một cô ni, nhà ta có họ hàng ở Am Thiện Tín, nghe bà ấy kể lại.”

“Ha! Vị Tri phủ đại nhân này thật là giỏi giang, đến cả ni cô cũng không tha.”

Hai nữ nhân xách giỏ đi ngang qua trước mặt hắn, vừa đi vừa nói cười.

Tôn Hằng nghe xong, nhìn tờ giấy trong tay, lập tức nảy ra chủ ý.

Hắn nhanh chóng đến nha môn Tri phủ.

Quả nhiên, cửa lớn đóng chặt, Tôn Hằng gõ cửa rất lâu, mới có một nha dịch đi ra.

Thấy Tôn Hằng, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tri phủ đại nhân của chúng ta không khỏe, đã nghỉ ngơi từ sớm rồi, Tôn đại nhân có chuyện gì thì ngày mai hãy nói.”

Nói xong định đóng cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-117.html.]

Chuyện của vị Binh Kỵ tướng quân sa cơ thất thế này đã truyền khắp thành to trấn nhỏ.

Hơn nữa, bọn họ luôn theo chiều gió, mà cái bánh lái bọn họ nhìn chính là Tri phủ đại nhân.

“Ta có chuyện quan trọng, nhất định phải gặp Tần đại nhân ngay.” Tôn Hằng nhanh tay nhanh mắt nhảy vào trong cửa.

Nha dịch đóng cửa, lại đóng Tôn Hằng ở bên trong.

“Đại nhân mau ra ngoài đi, Tần đại nhân đã nghỉ ngơi từ sớm rồi, không tiếp khách.” Nha dịch sốt ruột, nếu không cản được hắn, Tần đại nhân sẽ không tha cho hắn ta.

Tôn Hằng là xuất thân võ tướng, động tác nhanh nhẹn, thân hình khỏe mạnh, hắn không để ý đến nha dịch, mà tự mình sải bước đi vào nội đường.

Đi đến nội viện, đèn đuốc sáng trưng, một mảnh hỉ khí.

Trên cửa lớn còn dán một chữ hỷ lớn.

“Ồ, hóa ra hôm nay là ngày cưới của tiểu công tử Tần gia sao? Vậy thì ta đến đúng lúc rồi, phải uống một chén rượu mừng, chúc mừng một chút.”

Tôn Hằng cười ha hả nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng nha dịch lại cười gượng nói: “À... không phải, là đại nhân của chúng ta...”

Trả lời rất miễn cưỡng.

“Ồ~” Tôn Hằng véo mũi: “Tần đại nhân nạp thiếp sao? Vậy thì ta càng phải xin một chén rượu mừng.”

Nói rồi đẩy cửa bước vào sân.

Nha dịch muốn ngăn cản nhưng sao ngăn được?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Hằng bước vào.

Trong nhà, đèn đuốc sáng trưng, Tri phủ Trường Phong Tần Quảng Chi đang ôm người đẹp mới cưới định nhào lên giường, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân! Công bộ Tôn Hằng đến chúc mừng đại nhân tân hôn.”

Tần Quảng Chi nghe xong, mặt lập tức biến thành màu xanh, đám phế vật này, rõ ràng đã dặn đi dặn lại, không được để bất kỳ ai vào, đặc biệt là Tôn Hằng đến từ kinh thành này.

Loading...