“Hắn nói bậy, ta chưa từng đưa thứ đó cho hắn, ta còn chưa từng gặp hắn.” Lão Trương lùi lại một bước, không muốn để mấy tên thị vệ đó đụng vào mình.
“Nhưng đúng là nhiều người nhìn thấy ngươi muốn g.i.ế.c lão Lưu, cho dù không phải vì lý do đó thì chỉ riêng điều này cũng đủ để giam giữ ngươi, cho nên, lão Trương, ta đành phải trói ngươi lại.”
Nói xong, đã có mấy tên thị vệ tiến lên trói lão Trương lại.
“Ngươi không thể bắt ta, lão Lý, ngươi sẽ hối hận.” Lão Trương bị trói lại nhưng miệng vẫn không chịu ngừng.
Lão Lý ra hiệu cho tên thị vệ, rất nhanh có người đi tìm một miếng vải, nhét vào miệng hắn ta.
Cứ như vậy, trong đội ngũ lại có thêm một người bị canh giữ nghiêm ngặt, đồng thời lại mất đi một tên thị vệ.
Đội ngũ lại lên đường, nhìn đoàn người đông đúc chậm rãi đi qua, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng trên ngọn cây, hai người nhìn nhau, mỉm cười.
“Sư huynh, làm sao huynh phát hiện ra con d.a.o găm sau ủng của lão Trương vậy?” Tô Mặc hỏi.
“Rất đơn giản, ta phát hiện ra mấy tên thị vệ đều có, lão Trương đương nhiên cũng có, hơn nữa vũ khí của bọn họ đều có đánh dấu.” Trần Thiếu Khanh nói lớn.
Hắn ở cùng những tên thị vệ này nhiều ngày như vậy, những chi tiết này, hắn đã sớm nhìn rõ ràng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sư huynh, huynh quả là mắt tinh như đuốc, chiêu nhất cử lưỡng tiện này đúng là không tệ.” Tô Mặc giơ ngón tay cái khen ngợi.
“Vứt gánh, nhất cử lưỡng tiện, dương đông kích tây... Đây đều là những chiêu thức mà sư phụ thường dùng, ta theo sư phụ nhiều năm như vậy, cũng chỉ học được chút da lông mà thôi.”
Trần Thiếu Khanh chậm rãi nói, đây là sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-111.html.]
Tô Mặc cười cười, những chiêu thức này nàng cũng học không tệ, chỉ là trước mặt sư huynh phải nể mặt hắn một chút.
“Lần này, Tri phủ đại nhân của thành Trường Phong có chuyện để làm rồi, nếu điều tra rõ ràng chuyện này, nhất định sẽ được thăng quan tiến chức.” Tô Mặc cười nói.
Trần Thiếu Khanh khẽ cười khẩy: “Đâu có dễ như vậy, lão Trương này là người của Ngự sử đại nhân, thân phận này đủ khiến Tri phủ đại nhân này phải sợ mất mật rồi.”
“Ha~ Vậy chẳng phải sẽ có chuyện hay để xem sao.”
Lại mất thêm một tên thị vệ, lão Lý càng không dám nán lại, chỉ nghỉ ở trạm dịch chưa đầy nửa canh giờ, liền thúc giục mọi người lên đường.
Tô phu nhân cố nén mệt mỏi, miễn cưỡng đứng dậy, đột nhiên bà ôm đầu, trước mắt tối sầm, suýt ngã xuống đất, may nhờ Trần Tú ở bên cạnh đỡ bà: “Phu nhân, người làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là hôm nay đi bộ quá gấp, có chút mệt.”
Tô phu nhân thở dài, vịn Trần Tú, lê từng bước chân nặng trĩu xiềng xích đi về phía trước.
Nhưng Trần Tú lại phát hiện sắc mặt bà tái nhợt khác thường, còn thở không thông, nắm tay bà còn hơi co giật, trên trán còn toát ra những giọt mồ hôi li ti.
“Lý thị vệ, phu nhân nhà chúng ta không khỏe, có thể để bà nghỉ ngơi thêm một chút không?” Trần Tú hỏi lão Lý.
“Không thể chậm trễ thêm được nữa, cố chịu thêm chút nữa, chỉ còn nửa ngày nữa là đến thành, vào thành rồi có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.” Lão Lý đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể chậm trễ thêm được nữa, nếu không lỡ xảy ra sai sót, hắn sẽ phải mất mạng.
Tô Bân nghe nói nương không khỏe, liền đi tới, cúi người xuống, vỗ vỗ vào lưng bà: “Nương, người lên đây, con cõng người.”
Tô phu nhân vội xua tay: “Ta có yếu đuối đến thế sao, ta cũng là con nhà tướng...”