“Câm miệng!” Thị vệ áp giải hắn ta quát: “Bản thân sắp c.h.ế.t đến nơi rồi còn nói người khác, lo cho cái mạng của mình đi.”
Lão Lưu nghe xong lập tức mặt mày ủ rũ: “Ta bị oan, thứ tối qua thực sự là Lão Trương đưa cho ta, là hắn bảo ta nhét vào người Tử Thần.”
Dù sao hắn ta cũng là người sắp chết, dứt khoát liều mạng, nhất định phải kéo thêm một người c.h.ế.t chung.
“Lão Trương là người tốt như vậy, sao ngươi nỡ lòng nào hãm hãi hắn, Lão Lưu ngươi đúng là đồ khốn nạn.” Thị vệ áp giải hắn ta càng nói càng tức giận, tiến lên đá hắn ta một cước.
Lão Lưu loạng choạng suýt nữa đ.â.m vào người khác.
“Tại sao Lão Trương lại bảo ngươi đi hại Tử Thần, bọn họ có thù oán gì sao?” Tô Bân có chút tò mò.
“Hắn nói là tìm thấy Tử Thần ở hang ổ sơn tặc, bọn họ thực sự đã gặp nhau, hắn nghi ngờ sơn tặc dùng thứ này hối lộ Tử Thần, sau đó Tử Thần mới thả hắn đi.” Lão Lưu nói hết những gì mình biết.
“Câm miệng, ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ bịt miệng ngươi lại!” Thị vệ áp giải hắn ta nghe hắn ta vẫn lải nhải không ngừng, càng thêm mất kiên nhẫn.
Lão Lưu bị mắng, lúc này mới ngậm miệng, không nói gì nữa.
Tô phu nhân nghe xong có chút lo lắng nhìn Tử Thần ở không xa nhưng nàng ấy vẫn bình thản như cũ, một mình chậm rãi đi ở phía sau.
Cô nương này thật là to gan...
Chắc chắn nàng ấy cũng đã nghe chuyện của Lão Lưu nhưng không ai biết nàng ấy nghĩ gì, trên mặt nàng ấy không lộ ra một chút khác thường nào, ngay cả Tô phu nhân cũng không nhìn ra nàng ấy đang nghĩ gì.
Lão Trương phụ trách tuần tra qua lại, hắn đi đến bên cạnh Lão Lưu, đưa cho thị vệ áp giải hắn ta một bầu rượu: “Đến uống một ngụm cho ấm người.”
Hôm nay trời lạnh hơn, thị vệ thực sự cảm thấy hơi lạnh, hắn cười nhận lấy: “Vẫn là Trương ca thương huynh đệ, cảm ơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-106.html.]
Nói xong mở nắp, ngửa đầu uống hai ngụm, hài lòng dùng tay áo lau miệng: “Mùi vị không tệ, rượu ngon.”
“Có chuyện gì thì gọi ta, đừng khách sáo.” Lão Trương nói xong liền giơ roi lên, thúc ngựa phi về phía trước.
Tô Mặc ẩn thân gần đó, trong rượu này có thuốc xổ, lúc mở nắp nàng đã ngửi thấy.
Chỉ là thuốc này phát tác chậm, ước chừng phải mất một hoặc hai canh giờ.
Chẳng phải vừa lúc đến giờ nghỉ ngơi sao, hừ~ lão Trương này đúng là thâm hiểm.
Lão Trương muốn làm gì?
Tốc độ hành quân ngày càng nhanh, đi được một buổi sáng, Lão Lý vẫn không có ý định nghỉ ngơi, hắn hận không thể lắp cánh cho mọi người bay đến thành Trường Phong.
Đáng tiếc là mọi người đều không có cánh, chỉ có một đôi chân thịt sắp không chịu nổi nữa.
“Nương, con đau chân.” Tô Lâm ngẩng đầu khóc.
“Con cũng mệt không đi nổi nữa.” Tô Côn cũng phụ họa.
Tô Thành cắn răng không nói gì nhưng Tô phu nhân biết hắn đã sắp đến giới hạn, vì chân hắn đã mềm nhũn, thân hình nhỏ bé đã bắt đầu lảo đảo.
“Lý thị vệ, có thể nghỉ ngơi một chút không, bọn trẻ đều chịu không nổi rồi.” Tô phu nhân đề nghị.
Thị vệ canh giữ Lão Lưu cũng vội vàng nói: “Lão Lý, nghỉ một chút đi, hôm nay không biết sao bụng ta lại khó chịu quá, hơi đau.”
“Được! Mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ, ăn chút gì đó, rồi tiếp tục lên đường.” Lão Lý nghe xong đành bất lực phất tay, cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Có thị vệ phát bánh ngô đen xuống, vẫn là mỗi người nửa cái, mọi người tuy đói bụng nhưng nhìn thấy thứ đen ngòm này thì không ai có chút cảm giác thèm ăn nào.