Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-04-29 13:14:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đây là đồ trên người tên sơn tặc Giáp Nhất đã bỏ trốn, ngày đó mặc dù ta không tin lời của Trần Yên Vũ nhưng vẫn đến dưới chân đồi nhỏ xem xét một phen, quả nhiên tìm được cái này, sau đó ta đã lén hỏi những tên sơn tặc khác, đây quả thực là đồ của Giáp Nhất.” Lão Trương nói xong liền đưa mặt dây chuyền vào tay lão Lưu.

Lão Lưu mừng rỡ như điên, điều này thật sự quá tốt, quả thực là trời muốn giúp hắn ta.

Nhưng sau khi vui mừng, hắn ta đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Lão Trương, sao ngươi không trực tiếp đem chuyện này nói với lão Lý, giao đồ cho hắn, mà lại để ta làm chuyện này?”

Nghe hắn ta nói vậy, Tô Mặc ở một bên không khỏi nhớ đến một chuyện.

Nhớ trong sách có nhắc đến, Tử Thần đã cắt của quý của công tử nhà Ngự sử đại nhân, mặc dù bị phán lưu đày nhưng Ngự sử đại nhân vẫn không nguôi cơn giận, nhi tử mà mình yêu thương nhất lại thành ra như vậy, làm sao ông ta có thể để cho nữ nhân này được như ý.

Vì vậy, ông ta đã mua chuộc một tên thị vệ áp giải phạm nhân lưu đày, để hắn ta trong quá trình lưu đày nhất định phải âm thầm g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhân này.

Xem ra lão Trương hẳn là người mà Ngự sử đại nhân mua chuộc.

Hắn ta không muốn ra tay, chính là muốn âm thầm, chiêu mượn đao g.i.ế.c người này dùng rất tốt.

Tô Mặc xoa xoa trán, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.

“Ta là người không muốn gây chuyện, nói cho ngươi biết, cho dù sau này lên công đường, ngươi cũng đừng lôi ta vào, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.” Lão Trương vừa nói vừa thay đổi sắc mặt hòa nhã lúc nãy, nghiêm giọng nói.

Quả nhiên là hắn ta!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-102.html.]

Trong lòng Tô Mặc càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

“Yên tâm! Yên tâm! Ta chắc chắn sẽ không nói.” Lão Lưu cầm đồ trong tay, vội vàng cười nói.

“Ngươi tìm cơ hội bí mật nhét thứ này vào người ả tiện nhân kia, sau đó tìm cớ để thứ này rơi xuống trước mặt mọi người, những chuyện tiếp theo cứ giao cho ta sắp xếp...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Trương không vội không vàng nói, sau đó nhìn lão Lưu đầy hứng thú.

“Được! Được! Đều nghe ngươi.” Lão Lưu cầm đồ liên tục đáp lời.

Tô Mặc nhìn đồ trong tay hắn ta, cười lạnh một tiếng, rất tốt, cũng may lão Trương mượn đao g.i.ế.c người, nếu không nàng thật sự không biết trong tay hắn ta lại có thứ bất lợi cho sư phụ như vậy.

“Ta đi trước, lát nữa ngươi hãy qua, đừng để người khác nhìn thấy chúng ta từng ở cùng nhau.” Lão Trương quả thực là một tên cáo già, hành sự cẩn thận, không trách Ngự sử đại nhân lại coi trọng hắn ta.

Lão Lưu gật đầu, nhìn lão Trương đi một lúc, hắn ta mới cất đồ đi, đeo tay nải hướng về phía đội ngũ.

Tô Mặc lặng lẽ đi theo hắn ta, khi hắn ta đi vào rừng cây nhỏ, Tô Mặc chạy đến trước mặt hắn ta, đổ một ít bột ngứa vào cổ hắn ta, quả nhiên rất hiệu quả.

Lão Lưu dừng lại, bắt đầu gãi tai gãi má, mở bọc, cởi cả áo rồi thò tay vào gãi điên cuồng nhưng như vậy vẫn không hết ngứa hắn ta thấy xung quanh không có ai, bèn cởi áo ném xuống đất, cởi trần, sau đó gãi như điên.

Tô Mặc cúi người, tìm thấy gói giấy trong quần áo, sau đó mở ra lấy mặt dây chuyền ra, từ không gian tìm một thứ có kiểu dáng tương tự bỏ vào, lại gói giấy lại cẩn thận rồi bỏ vào.

Lão Lưu chửi thề hai câu rồi đứng dậy, sờ gói giấy, may mà không mất.

Loading...