Về mặt khí thế, một nữ nhân thể ngang ngửa với , đây quả là đầu tiên gặp!
Tiểu Hồ Ly quả thật tầm thường, thể hết đến khác mang đến cho những niềm vui bất ngờ!
Nàng phúc hắc giảo hoạt, đảm lược hơn , thế còn là một Luyện Khí thiên tài hiếm , mà bây giờ, nàng phô bày thiên phú tinh thần lực mạnh mẽ của .
Rốt cuộc còn chuyện gì mà Tiểu Hồ Ly nữa đây?
Ánh mắt của quá đỗi chăm chú và nóng rực, Hoàng Nguyệt Ly cảm thấy kỳ lạ, bèn đầu liếc một cái hỏi: “Sao thế?”
Hắn bật khe khẽ, chất giọng trầm thấp đầy từ tính mang theo một sức quyến rũ riêng.
“Không gì, thôi, buổi đấu giá sắp bắt đầu , nếu trong, chúng sẽ trễ mất!”
Hoàng Nguyệt Ly lúc mới sực tỉnh, “Phải ! Mau lên, mau lên, mong chờ mấy ngày nay , chuyện quan trọng như , tuyệt đối thể đến trễ ! Ây da, ngươi chậm thế? Nhanh chân lên nào!”
Nàng hối hả thúc giục , dậm nhẹ chân một cái, rảo bước thật nhanh về phía cửa chính của Thiên Trân Các.
Từ đầu đến cuối, nàng thèm liếc Thái T.ử và Bạch Nhược Kỳ lấy một , dường như hai vị thiên chi kiêu t.ử nổi danh lừng lẫy khắp Đông DãQuốc , trong mắt nàng cũng chẳng khác gì những kẻ ăn mày bên vệ đường!
Hắn buồn lắc đầu, cũng tăng tốc sải bước đuổi theo nàng.
Tiểu nha đầu thật là... Rõ ràng là chính nàng chuốc lấy phiền phức, lỡ mất thời gian, thế mà sang trách chậm chạp, bá đạo ngạo kiều, nhưng khiến cảm thấy nàng đáng yêu tả xiết...
Lần , đám thị vệ của Thiên Trân Các nào còn dám ngăn cản Hoàng Nguyệt Ly nữa.
Khi trông thấy nàng và vị Các Chủ Đại Nhân lưng, đám thị vệ ai nấy đều trong lòng run sợ, lòng tràn ngập kính úy, vội vàng khúm núm cúi rạp nghênh đón họ trong, đến cả thở mạnh một tiếng cũng dám.
Mãi cho đến khi bóng dáng hai họ khuất hẳn cánh cửa, con phố vốn đang tĩnh lặng như tờ bỗng chốc vỡ òa như ong vỡ tổ, trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-94-cung-chi-den-the-ma-thoi.html.]
“Trời đất ơi! Vừa đúng là dọa c.h.ế.t ! Rốt cuộc lai lịch gì? Tại đáng sợ đến thế? Mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm cả lưng áo !”
“ , thật sự quá cường đại, chỉ yên ở đó hề nhúc nhích, mà trong vòng mấy dặm xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh buốt thấu xương, ban nãy cứ run lên bần bật, thật quá đáng sợ!”
“Đừng là ngươi, ngay cả Thái T.ử mặt cũng chẳng ngẩng đầu lên nổi nữa là!”
“Thật thể tin nổi, chẳng vẫn Thái T.ử là nhất thiên tài của nước ? Nhìn tuổi tác chắc chắn lớn, nhiều nhất cũng chỉ ngoài hai mươi, lẽ cũng trạc tuổi Thái T.ử thôi nhỉ? Thế mà thực lực của hai cách biệt một trời một vực như !”
“Haiz, quả đúng là núi cao còn núi cao hơn, tài ắt tài hơn! Thái T.ử cũng chỉ giỏi nhất ở Đông DãQuốc mà thôi, chứ cao thủ ở Nam Thiên Vực thì nhiều vô kể...”
“Nói cũng , liệu đó là thiên tài đến từ một tông môn nào đó gần đây nhỉ?”
“Ai mà chứ? Haiz, Đông DãQuốc chúng ngoài Bạch Lưu Phong Bạch Hầu gia của năm đó , thật sự chẳng thiên tài nào hồn cả. Thái T.ử Điện Hạ xem cũng chỉ đến thế mà thôi...”
Thái T.ử lắng những lời bàn tán xôn xao truyền đến bên tai, ngón tay thon dài siết chặt lấy lồng ngực, tức đến độ run lên bần bật!
Sao thể như ? Hắn trông trạc tuổi , tại thể mạnh hơn nhiều đến thế!
Trước mặt , chẳng khác nào một con kiến hôi, lấy một tia sức lực để chống cự.
Quá mạnh...
Hơn nữa, gã đàn ông thần bí đó hề chút kiêng dè nào, ngay giữa kinh thành Đông DãQuốc, thẳng tay sỉ nhục chút nể nang!
Thái T.ử nghĩ đến cảnh tượng mất mặt của khi áp chế đến ngẩng đầu lên nổi, còn bao nhiêu dân chúng thấy, họ chỉ trỏ bàn tán, “cũng chỉ đến thế mà thôi”.
--------------------