Ấy thế mà, Bạch Nhược Ly một cha mệnh danh là cao thủ nhất Đông DãQuốc, theo lẽ thường mà , thể là một kẻ phế sài cơ chứ.
Rốt cuộc vấn đề ở ?
Trong đầu Hoàng Nguyệt Ly loé lên vô đan phương đỉnh cấp để chữa trị thể chất phế sài, nhưng nàng đều cảm thấy mấy thích hợp.
Ngay lúc nàng đang rối rắm, bỗng một âm thanh kỳ dị vang lên như sấm sét giữa trời quang.
Hoàng Nguyệt Ly cảm thấy một trận choáng váng, một lúc lâu , nàng mới nhận đang ở trong một căn phòng cổ kính, mắt là một biển lửa cháy hừng hực.
Giữa trung tâm biển lửa là một ảnh ảo khổng lồ.
Hoàng Nguyệt Ly trố mắt kinh ngạc, nàng phát hiện đó là... một con Thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết chỉ ở Thần giới!
Đôi cánh màu vàng son đỏ rực dang rộng , dường như x.é to.ạc cả gian . Chỉ một cái vỗ cánh nhẹ nhàng cũng cuộn lên luồng khí nóng bỏng rẫy, tựa như thuỷ triều rực cháy cuồn cuộn ập tới, khiến ngạt thở.
Phượng Hoàng ngẩng cao đầu, cất lên một tiếng kêu trong trẻo lanh lảnh, vang vọng uyển chuyển, tràn ngập uy áp mãnh liệt.
Ngay đó, ảnh ảo của Phượng Hoàng dần dần thu nhỏ , kim quang loé lên, hoá thành một nam nhân trẻ tuổi khoác chiếc trường bào màu vàng son đỏ rực.
Hắn sở hữu một gương mặt tuấn mỹ đến độ gần như yêu nghiệt, làn da trắng nõn tựa ngọc, một đôi mắt hoa đào tinh xảo vô ngần, phối cùng sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng lạnh lùng, ngũ quan gần như thể tìm một chút tì vết nào.
Chiếc trường bào chỉ khoác hờ hững, lồng n.g.ự.c phanh , để lộ một mảng lớn da thịt, toát lên khí chất lười biếng, phóng túng.
Hoàng Nguyệt Ly thấy ảnh ảo Phượng Hoàng kiêu ngạo bá đạo ban nãy, đương nhiên rằng, nam nhân tám chín phần là hoá của con Phượng Hoàng , thực lực kinh , tuyệt đối là một mỹ nhân vô hại như vẻ bề ngoài.
Nam nhân Hoàng Nguyệt Ly, trong mắt loé lên một tia bất mãn.
“Nữ nhân, tại ngươi hề vẻ của cho điên đảo?”
“Hả?” Hoàng Nguyệt Ly quả thực ngây một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-9-phuong-hoang-nam-phong-tao.html.]
Nam nhân : “Một nam nhân phong độ ngời ngời, tiêu sái phóng khoáng như , chẳng lẽ là ngươi mới gặp đầu trong đời ?”
Hoàng Nguyệt Ly cạn lời, một lúc lâu mới : “Tự luyến thì từng thấy, nhưng mặt dày đến mức thì từng gặp bao giờ…”
Nam nhân do Phượng Hoàng hoá thành tuy quả thực tuấn mỹ phi phàm, nhưng nếu là nhất nàng từng gặp trong đời thì vẫn đến mức đó.
Kiếp ở Đế Lăng Thành Thập đại mỹ nam, nào nấy phong thái tuyệt trần, mà Mộ Thừa Ảnh càng đầu danh sách.
Nam nhân biến sắc, đôi mắt hẹp dài nheo .
“Nữ nhân, ngươi dám bất kính với ? Ngươi , g.i.ế.c ngươi, cũng dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến mà th…”
“...ôi…”
Nam nhân vốn đang khí thế bức , nhưng lời đến nửa chừng bỗng đột ngột khựng , ngay cả biểu cảm cũng trở nên đờ đẫn.
Hoàng Nguyệt Ly ngạc nhiên hỏi: “Này, ngươi ?”
“Ta…”
Dưới ánh mắt c.h.ế.t trân của Hoàng Nguyệt Ly, Phượng Hoàng nam lẳng lơ kiêu ngạo cứ thế thu nhỏ, lùn với tốc độ mà mắt thường cũng thể thấy , ngay cả ngũ quan mặt cũng đổi.
Cuối cùng, biến thành một tiểu chính thái ba đầu, gương mặt vẫn còn lờ mờ nhận đường nét yêu nghiệt ban nãy, nhưng đôi mắt to tròn long lanh, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh phúng phính rành rành mấy chữ: Thân mềm, yếu, dễ xô ngã! Thuần khiết, đáng yêu, da dẻ mịn màng!
Tiểu chính thái cúi đầu bàn tay nhỏ bé của , tức tối la lên: “C.h.ế.t tiệt, rõ ràng hấp thu Huyền khí cả một ngày trời, chỉ đủ duy trì một lúc như biến trở về !”
Hoàng Nguyệt Ly , khẽ nhướng mày, cúi xách cổ áo tiểu chính thái lên, : “Hay lắm, hoá là do tên nhóc nhà ngươi giở trò, thảo nào tu luyện cả một ngày trời mà cảm ứng chút Huyền khí nào.
--------------------