Hoàng Nguyệt Ly hung hăng lườm một cái, "Mau buông !"
"Không buông!" Hắn thản nhiên, trơ tráo siết chặt vòng tay.
Ánh mắt của Hoàng Nguyệt Ly sắc lẻm như dao, lướt ngang qua cổ họng .
Hắn đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội vàng lảng sang chuyện khác.
"Tiểu nha đầu, buổi đấu giá hôm nay chính là buổi đấu giá hoành tráng nhất mà Thiên Trân Các từng tổ chức từ đến nay! Hoàng thất của mấy quốc gia lân cận đều vô cùng hứng thú, phái đến để tranh mua! Ngươi cứ yên mà chờ đếm tiền thôi."
"Vậy ? Nói như thì, ngươi cũng tận tâm tận lực lắm nhỉ?"
Hoàng Nguyệt Ly liếc xéo một cái, cất lời.
Mấy ngày nay nàng để ý thấy, con phố thương mại, những gương mặt lạ lẫm xuất hiện ngày một nhiều, chỉ cần qua là họ đến từ các quốc gia khác, trang phục phú thì cũng quý.
Chẳng cần cũng , tất cả đều là những tin mà tìm đến tham dự buổi đấu giá.
Hơn nữa, khi xe ngựa càng lúc càng tiến gần đến Thiên Trân Các, dòng và xe cộ đường cũng ngày một đông đúc, thể mường tượng cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng ở Thiên Trân Các hôm nay sẽ !
Nghĩ đến việc sắp cả núi tiền, cuối cùng một nụ mãn nguyện cũng thoáng hiện khóe môi Hoàng Nguyệt Ly.
Ánh mắt quyến luyến dừng khóe môi nàng, cảm thấy cái vẻ ham tiền của nàng cũng đáng yêu đến c.h.ế.t , khiến tim đập rộn lên từng nhịp.
Hắn khẽ, giọng trầm ấm: " , chuyện của ngươi, đương nhiên dốc hết tâm sức, bằng tất cả khả năng của ."
Hoàng Nguyệt Ly hất cằm lên, kiêu kỳ : "Coi như ngươi ăn !"
Nàng thể nào thoát khỏi vòng tay của , nên dứt khoát giãy giụa nữa, chuyên tâm đưa mắt ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Thế nhưng chẳng tâm trí nào mà ngắm cảnh bên ngoài, bộ tâm tư của đều đặt hết lên con Tiểu Hồ Ly trong lòng. Khó khăn lắm mới ôm nàng ngực, thực sự chỉ mong cho đoạn đường thể kéo dài thêm một chút nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-85.html.]
Tuy nhiên, đoạn đường từ biệt viện của Hầu phủ đến Thiên Trân Các vốn xa, chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng .
Hoàng Nguyệt Ly vỗ vỗ lên cánh tay , : "Đến nơi , chúng mau xuống xe thôi!"
Hắn chẳng hề nhúc nhích, khẽ: "Vội cái gì chứ? Bây giờ cửa Thiên Trân Các chắc chắn đông nghẹt , cần gì chen chúc với bọn họ? Cứ đợi đến lúc sắp bắt đầu hẵng xuống cũng !"
Hoàng Nguyệt Ly do dự một thoáng, bĩu môi đáp: "Vậy ... Thôi ..."
Khóe môi cong lên, định bụng trêu ghẹo nàng thêm vài câu thì đột nhiên cảm nhận một cơn đau điếng truyền đến từ mu bàn chân.
Cùng lúc khiến mất cảnh giác, nàng đột ngột dồn sức giẫm mạnh xuống.
Nàng tinh thông đủ loại kỹ xảo tấn công, vị trí giẫm xuống vô cùng hiểm hóc, thế khi giẫm xong còn xoay mũi chân nghiền thêm mấy cái, cái cảm giác đó mới thật là thốn đến tận xương, tê dại khôn cùng!
Tiếng kêu đau của vang lên đỉnh đầu, vòng tay đang siết chặt bên hông nàng cũng nới lỏng.
Hoàng Nguyệt Ly chớp lấy thời cơ, thúc mạnh cùi chỏ , giáng một đòn trời giáng n.g.ự.c , thừa dịp buông lỏng tay, nàng nhanh như chớp thoát khỏi vòng tay của .
"Ngươi cứ ở xe ngựa mà từ từ chờ nhé, Bổn tiểu thư xuống xe đây!"
Đứng bên cửa xe, Hoàng Nguyệt Ly đầu , nhướng mày một cách đắc thắng với mới nhảy xuống.
Hắn ôm n.g.ự.c khom xuống, cúi đầu bắt gặp nụ ranh mãnh của Tiểu Hồ Ly, khóe môi nàng cong lên để lộ chiếc răng khểnh nhỏ nhắn, trông càng giống một con cáo ranh ma.
Mãi một lúc lâu mới hồn , nhưng trong đáy mắt ánh lên một tia thích thú.
"Tàn nhẫn thật... độc ác thật... nhưng mà, Bổn tọa thích cái kiểu ngổ ngáo thế . Tiểu Hồ Ly, ngươi đừng hòng trốn thoát, sớm muộn gì Bổn tọa cũng sẽ đòi cả vốn lẫn lời!"
--------------------