Hắn thu tay về, nhoẻn miệng với Hoàng Nguyệt Ly: “Trà nóng .”
Hoàng Nguyệt Ly chẳng còn lời nào để , đành cầm lấy một chiếc chén, rót một chén đầy ắp đẩy đến mặt .
Nàng cất giọng chẳng mấy thiện cảm: “Của ngươi đây, uống !”
Hắn nhận chén, khẽ nhướng mày, cất lời: “Sao thế? Đây là thái độ tiếp khách của ngươi đấy ư? Nói năng chẳng khách khí chút nào, còn tưởng Ta với ngươi thù oán gì!”
Chiếm hết tiện nghi của nàng như , chẳng là kết thù ?
Hoàng Nguyệt Ly lườm một cái cháy má, nhất là khi trông thấy nụ đầy vẻ cợt nhả nơi khóe môi , nàng chỉ hận thể tặng cho một bạt tai ngay tức khắc!
rõ ràng thấu ý đồ của nàng, ánh mắt mang theo vài phần ý giễu cợt, dáng vẻ ung dung tự tại, thế nhưng thần thức của khóa chặt bộ phạm vi căn phòng, bất kỳ hành động nhỏ nhặt nào của Hoàng Nguyệt Ly cũng thể thoát khỏi tầm mắt của .
Hoàng Nguyệt Ly nghiến răng, tự nhủ bình tĩnh.
Nàng chằm chằm mắt , giọng đầy bực dọc : “Các Chủ Đại Nhân, mời dùng !”
Hắn vẫn yên nhúc nhích.
Hoàng Nguyệt Ly càng tức ách, cất tiếng hỏi: “Lại nữa?”
“Mời khác uống , chẳng lẽ nên dùng hai tay dâng chén đến mặt đối phương ? Cứ đẩy qua đẩy cái chén như , thật quá thất lễ ! Ngươi đường đường là một tiểu thư Hầu phủ cơ mà!”
Hoàng Nguyệt Ly bật : “Vậy ? Thật ngại quá, là , để .”
Nói đoạn, nàng vươn tay nâng chén lên, ngón tay động, liền hắt thẳng mặt !
Hắn trong một thoáng nụ nàng để lộ cho mê hoặc, nhưng ngay khi Hoàng Nguyệt Ly tay, lập tức phản ứng .
Chiếc chén trong tay Hoàng Nguyệt Ly chỉ kịp nghiêng một chút, cổ tay nàng nắm chặt.
Bàn tay to lớn thon dài như ngọc tựa như sắt thép cứng rắn tràn đầy sức mạnh, bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, gắt gao kìm kẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-70-mui-vi-khong-te.html.]
Hoàng Nguyệt Ly rút tay về, nhưng giãy giụa mấy mà vẫn hề nhúc nhích.
Hắn buồn nàng, tay tiếp tục gia tăng sức lực, từng chút, từng chút một, kéo cả bàn tay nhỏ bé của nàng cùng chiếc chén trong tay về phía .
Sau đó, ngay ánh mắt hung tợn của Hoàng Nguyệt Ly, mỉm nắm lấy tay nàng, đưa chén lên kề môi , khẽ nhấp một ngụm.
Dường như vô tình tựa hồ cố ý, đôi môi lướt qua những đầu ngón tay trắng ngần của Hoàng Nguyệt Ly, đầu lưỡi khẽ lướt nhẹ, để một cảm giác ươn ướt.
“Mùi vị tệ.” Hắn đầy ẩn ý.
“Ngươi!”
Vừa buông , Hoàng Nguyệt Ly liền vội vàng rụt tay về, còn hung hăng chùi mạnh vạt áo.
Hắn : “Sao thế ? Chẳng lẽ nóng quá, bỏng tay Tam tiểu thư ? Để Ta xem nào? Ta t.h.u.ố.c trị bỏng đây, bôi cho ngươi một ít nhé?”
Hoàng Nguyệt Ly thấy càng càng quá đáng, thực sự hết cả kiên nhẫn, “cạch” một tiếng, đặt mạnh chén xuống bàn.
“Được , ngươi cũng uống, oai cũng đủ, rốt cuộc ?”
Hắn thấy bộ dạng tức đến sôi m.á.u của nàng, trong lòng thầm .
cũng , dù trêu chọc con Tiểu Hồ Ly thú vị, nhưng nha đầu thủ đoạn nhiều, chẳng qua bây giờ điều kiêng dè nên mới trăm bề nhẫn nhịn .
Nếu thật sự dồn nàng đường cùng, khiến nàng bất chấp tất cả mà tay, e rằng cũng chịu chút thiệt thòi.
Quan trọng hơn là, đến đây để theo đuổi Vương phi tương lai của , chứ thật sự chọc nàng tức giận.
Cho nên, đến đây cũng gần đủ .
--------------------