Khóe môi Hoàng Nguyệt Ly khẽ co giật.
Cô nha của nguyên chủ, lòng trung thành quả là đáng quý, đè lên ghế dài quất cho thừa sống thiếu c.h.ế.t mà vẫn quên bảo vệ chủ t.ử qua đời, chỉ tiếc là đầu óc xem chừng lanh lợi cho lắm, thể cho rằng nàng là ma ?
Thải Vi vẫn đang gào t.h.ả.m thiết chân nàng: “Tam tiểu thư, giá như lúc còn sống mà lợi hại như bây giờ thì mấy! Lão Hầu gia mà tuổi còn trẻ hãm hại đến c.h.ế.t, chắc sẽ đau lòng đến nhường nào…”
Hoàng Nguyệt Ly nàng lóc ngày một thê thảm, nhịn nữa, bèn lên tiếng: “Dừng… Dừng ngay! Đừng tang nữa, tiểu thư nhà ngươi còn c.h.ế.t ! Ngươi thể đừng mấy lời xui xẻo đó !”
Thải Vi ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc : “Cái gì? Tiểu thư… Tiểu thư, c.h.ế.t ạ?”
Hoàng Nguyệt Ly nhếch môi , đáp: “Ta đương nhiên là c.h.ế.t . Nếu c.h.ế.t , chẳng sẽ khiến cho những kẻ hãm hại đắc ý ? Những kẻ vu oan giá họa cho vẫn còn sống nhởn nhơ ngoài , thì thể c.h.ế.t chứ?”
Thải Vi ngẩng đầu nàng một lúc lâu, mới mừng rỡ : “Tiểu thư, c.h.ế.t… Người thật sự c.h.ế.t! Người của vẫn còn ấm!”
“Nói thừa!” Hoàng Nguyệt Ly cất bước trong phòng , “Sau hở là lóc, mất mặt tiểu thư đây! Kẻ nào bắt nạt chúng , cứ đ.á.n.h trả cho !”
Thải Vi trợn tròn mắt kinh ngạc, thể ngờ , Tam tiểu thư thắt cổ tự vẫn những c.h.ế.t mà còn cứu sống, tính tình như biến thành một khác.
Trước đây, mỗi khi của nhị phòng bắt nạt đến tận cửa, Tam tiểu thư chỉ lén lút thầm, than trách phận rằng từ nhỏ mồ côi cha , còn là một phế vật, nên mới mặc sức ức hiếp.
Vậy mà bây giờ, bảo đ.á.n.h trả, hơn nữa, mới thôi, Tam tiểu thư còn dọa cho Tứ tiểu thư, đạt đến Khí Huyền Cảnh tứ tầng, chạy mất dép!
Thải Vi mừng đến phát : “ là ông trời mắt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-7-khoc-cai-gi-ma-khoc.html.]
Nàng ngay mà, Tam tiểu thư là con gái của Lão Hầu gia, mệnh danh là nhất cao thủ của Đông DãQuốc, thể là một phế vật mặc cho khác chà đạp chứ?
“Còn léo nhéo gì ở ngoài cửa thế? Vào đây.”
Thải Vi vội vã đẩy cửa bước .
Hoàng Nguyệt Ly đang cúi nhặt lên một chiếc bình ngọc nhỏ chân, nàng rút nút bình , đưa lên mũi ngửi thử, cất tiếng : “Trận đòn roi , tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vẫn tổn thương đến gân cốt, nếu chữa trị cẩn thận, sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện .”
Thải Vi , ngẩn đáp: “Tiểu thư, gì ạ? Tu luyện? Nô tỳ là hạ nhân, vốn dĩ tư cách tu luyện, dù chút tổn thương gân cốt cũng chẳng hề gì…”
Lời còn dứt, Hoàng Nguyệt Ly đổ từ trong bình ba viên đan d.ư.ợ.c lớn bằng hạt đậu, : “Uống mấy viên Chỉ Huyết Đan , sáng mai vết thương của ngươi sẽ lành hẳn.”
Thải Vi trợn tròn mắt, thốt lên kinh ngạc: “Tam… Tam tiểu thư, đây… đây là đan d.ư.ợ.c nhất giai thượng phẩm mà! Một viên đáng giá cả trăm lạng bạc, hơn nữa tiền cũng chắc mua , lão gia để cho cũng chỉ còn nửa bình thôi, mau cất kỹ ạ! Đây là bảo bối gia truyền của chúng đó!”
Hoàng Nguyệt Ly khẽ chau mày: “Chẳng qua chỉ là một bình đan d.ư.ợ.c cấp thấp nhất trong các loại cấp thấp, cần quá lên thế ? Còn bảo bối gia truyền nữa chứ? Thôi , bảo ngươi uống thì cứ uống , lãng phí , tiểu thư còn đang chờ ngươi hầu hạ đây .”
Nói , nàng cho phép thêm lời nào, liền nhét thẳng mấy viên đan d.ư.ợ.c miệng Thải Vi.
Thải Vi vội nghiêng đầu định tránh, động tác của tiểu thư nhà nàng trông vẻ chậm rãi, nhưng lạ , nàng còn kịp phản ứng gì thì nhét đầy một miệng thuốc.
--------------------