Nàng cũng chẳng nán thêm một khắc nào trong cái Hầu phủ khiến buồn nôn nữa, bèn đặt chén xuống bật dậy.
“Nhị thúc, giờ còn sớm, về nghỉ ngơi ! Có điều, vẫn còn một chuyện, phiền Nhị thúc đây.”
Hoàng Nguyệt Ly , rút từ trong tay áo một xấp giấy chi chít chữ nhỏ, đặt ngay ngắn lên bàn.
Bạch Lưu Cảnh chau mày hỏi: “Đây là thứ gì?”
Hoàng Nguyệt Ly rành rọt từng chữ: “Đây là danh sách tài sản riêng của cha và bản kê của hồi môn của , xin mời Nhị thúc xem qua.”
“Ngươi ý gì?” Sắc mặt Bạch Lưu Cảnh tức thì biến đổi.
Hoàng Nguyệt Ly mỉm đáp: “Nhị thúc, bao năm qua còn nhỏ dại, sản nghiệp cha để cho đều một tay thúc trông coi giúp, trong lòng thực sự áy náy vô cùng, thể cứ mãi phiền thúc như chứ? Giờ cũng lớn , nếu còn để Nhị thúc nhọc lòng vất vả thế , ngoài mà , chắc chắn sẽ chê là kẻ bất hiếu!”
“Ngươi…”
Hắn mà ngờ , Hoàng Nguyệt Ly hôm nay tìm đến là chuẩn từ , ngay cả danh sách cũng sẵn sàng, chỉ chờ vác tới tận cửa để đòi tiền!
Hắn đây rõ ràng là dẫn sói nhà!
Hơn nữa, lời Hoàng Nguyệt Ly thì êm tai thật đấy, nhưng ý tứ trong từng câu chữ rõ rành rành là đang châm biếm bắt nạt cháu gái nhỏ tuổi, chiếm đoạt sản nghiệp của nàng.
Nếu chịu trả, chẳng lẽ nàng còn định ầm ĩ chuyện lên ?
Bạch Lưu Cảnh khó khăn lắm mới dằn cơn giận xuống, : “Ly Nhi , ý của ngươi, Nhị thúc hiểu . việc bàn giao sản nghiệp là chuyện một sớm một chiều, còn tính toán sổ sách cho rõ ràng, kiểm kê hàng hóa từng món một, mới thể giao cho ngươi một cách vẹn , ngươi ?”
Hắn nhanh chóng quyết định, tiên cứ kéo dài thời gian để giữ chân nha đầu ranh ma , đến lúc đó từ từ chối bay chối biến .
Dù thì nàng cũng chỉ là một con nhóc từng trải sự đời, quản lý sản nghiệp chuyện đơn giản, nàng chắc chắn chẳng hiểu gì sất. Đến lúc đó, sẽ tẩu tán hết tiền bạc trong các cửa tiệm và trang viên , trả cho nàng một cái vỏ rỗng tuếch, xem nàng gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-64-doi-lai-san-nghiep.html.]
Hoàng Nguyệt Ly sớm lường sẽ như , chỉ mỉm một cái, cũng hề phản bác.
“Nếu như , mấy thứ như cửa tiệm trang viên, tạm thời bỏ qua cũng , nhưng những món cổ vật, châu báu và Huyền bảo liệt kê trong danh sách , xin Nhị thúc hãy mang đến biệt viện cho trong vòng ba ngày.”
“Chuyện ... ngươi đừng vội vàng như thế, châu báu các loại cũng cần mở kho kiểm kê cẩn thận…”
Hoàng Nguyệt Ly : “Nhị thúc, quên cho thúc , những thứ liệt kê trong danh sách , tất cả đều là do trong cung ban thưởng. Mấy hôm nữa cung, lỡ như Thái hậu hỏi đến, mà mất đồ ngự ban, đó chính là tội lớn đấy! Nhị thúc sẽ nỡ lòng nào đẩy chỗ c.h.ế.t như chứ?”
Bạch Lưu Cảnh sững hồi lâu, vẫn thể hồn.
Cưỡng ép chiếm đoạt đồ ngự ban, chắc chắn sẽ Hoàng thượng định tội, xem phần đành trả cho con nhóc thôi.
trong những thứ mà Bạch Lưu Phong để , món nào là đồ ngự ban, món nào , mà , chẳng tất cả đều do một Hoàng Nguyệt Ly thì ?
Nếu nàng tất cả đều là đồ ngự ban, cũng chẳng tài nào phân biệt !
nhỡ như giữ vài món trả, vạn nhất mấy món đó đúng ngay là đồ ngự ban, thì chẳng là tự dâng chuôi d.a.o tay con nhóc ranh ma đó ?
Trớ trêu , những thứ Hoàng Nguyệt Ly liệt kê là những món đồ quý giá nhất trong kho, mỗi một món đều đáng giá cả một tòa thành, bảo cứ thế chắp tay dâng cho khác, thật sự là một vố chảy m.á.u đầm đìa! Hắn đau đớn như thể xẻo một miếng thịt!
Bạch Lưu Cảnh cố nặn một nụ , : “Được, Nhị thúc nhất định sẽ thu xếp nhanh nhất thể, gửi qua cho ngươi!”
“Vậy xin tạ ơn Nhị thúc !”
Hoàng Nguyệt Ly đạt mục đích, liền thản nhiên phất tay một cái, mặc kệ ánh mắt gần như phun lửa của Bạch Lưu Cảnh, bỏ thẳng một mạch.
--------------------