Mỗi Lão thái hậu trong cung triệu kiến Bạch Nhược Ly, Bạch Lưu Phong đều lấy cớ nàng thể yếu ớt để thoái thác cho qua chuyện.
Lâu dần thành quen, đều ngỡ rằng nàng thật sự là một cành liễu yếu đào tơ, mong manh chịu nổi gió, thế nên cũng chẳng còn ai tìm đến nàng nữa.
Bạch Nhược Ly của ngày xưa, ở trong Hầu phủ nếm đủ mùi chèn ép tủi nhục, chẳng còn thể tiến cung, và cũng một dám mảy may nghĩ tới chuyện đó.
Hôm nay con bé thế nhỉ? Lại thể nghĩ nước cờ ?
, thừa nhận một điều, Bạch Lưu Cảnh thật sự vô cùng e sợ nàng sẽ cung năng hàm hồ, thế nên thái độ của cũng lập tức dịu hẳn xuống.
“Chuyện … Ly Nhi , ngươi cứ như thể… nhị thúc bạc đãi ngươi lắm ? Thôi , thôi , hôm nay quả thật là nhị thúc quá nóng nảy, thế nhưng, ngươi cũng nên đ.á.n.h đường tỷ của thương chứ? Lại còn tay tàn độc đến thế! Việc , ngươi cho một lời giải thích thỏa đáng chứ?”
Hoàng Nguyệt Ly thong thả nâng chén lên, nhấp nhẹ một ngụm mới cất lời: “Lời của nhị thúc thật là thú vị. Ai mà chẳng , đây là một phế vật thể tu luyện! Nhị tỷ là cao thủ Khí Huyền Cảnh tầng bảy, thể đả thương nàng ? Chẳng là chuyện nực lắm ?”
Bạch Lưu Cảnh sững , nhưng chợt ngẫm , thấy quả thật là lý.
Hắn đưa ánh mắt đầy hồ nghi sang Bạch Nhược Kỳ, cất giọng hỏi: “Kỳ Nhi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Bạch Nhược Kỳ vốn đinh ninh rằng Hoàng Nguyệt Ly chắc chắn sẽ sỉ nhục một trận tơi bời, nào ngờ chỉ với vài ba câu , nàng khiến Bạch Lưu Cảnh cứng họng!
Nàng đang âm thầm tức tối trong lòng, nay Bạch Lưu Cảnh sang chất vấn , trong lòng càng thêm uất nghẹn.
đầu óc nàng cũng vô cùng lanh lẹ, vội vàng trưng bộ dạng đáng thương tội nghiệp, : “Cha, đừng nó năng hồ đồ, nữ nhi thật sự nó đả thương! Nó dùng yêu thuật tà ma nào đó, con cũng chẳng hiểu vì , nó đ.á.n.h ngã sõng soài đất, tài nào nhúc nhích nổi! Nó chắc chắn học yêu thuật gì đó!”
“Yêu thuật ư?” Bạch Lưu Cảnh khẽ chau mày.
Hắn đương nhiên tin tưởng cô con gái thứ hai mà yêu chiều nhất mực, thế nhưng, hai chữ “yêu thuật” , qua quả thật chút hoang đường.
Từ đến nay, từng loại yêu thuật nào thể giúp một phế vật đ.á.n.h bại cao thủ Khí Huyền Cảnh tầng bảy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-59-mot-mui-ten-trung-hai-dich.html.]
Bạch Nhược Kỳ thấy tin, vội vàng thêm: “Cha, những gì con đều là thật! Không chỉ con trúng tà thuật của Bạch Nhược Ly, mà cả tứ cũng nó ức h.i.ế.p nữa!”
“Nghiên Nhi ư? Con bé nữa?”
“Mấy hôm tứ đến thăm tam , kết quả cũng nó dùng yêu thuật, thế mà trút bỏ hết xiêm y, trần truồng chạy rông ngoài phố!”
“Ngươi cái gì?!”
Bạch Lưu Cảnh chấn động vô cùng, bật phắt dậy.
“Rốt cuộc là thế nào? Ngươi rõ cho !”
Bạch Nhược Kỳ len lén liếc sắc mặt của , ngập ngừng ấp úng kể một lượt những lời đồn đại về Bạch Nhược Nghiên, đương nhiên cũng quên thêm dầu thêm mỡ, thổi phồng chuyện lên gấp bội.
“...Hôm đó, nhiều kéo đến cổng Hầu phủ chúng , chỉ trỏ bàn tán, tất cả đều là đang về chuyện của tứ …”
Bạch Lưu Cảnh càng càng sôi máu.
“Thật là vô lý! Con nha đầu đó thể chuyện mất hết thể diện như ! Thảo nào dạo gần đây mỗi khi lên triều, ánh mắt của các đồng liêu cứ là lạ, hóa bọn họ đều đang nhạo lưng rằng dạy dỗ con gái!”
Bạch Nhược Kỳ vội vàng lên tiếng: “Cha, mau bớt giận, đừng vì những chuyện mà tổn hại đến thể! Kỳ Nhi chính vì sợ tức giận nên mới dám cho , chỉ định bụng sẽ lén tìm tam hỏi cho nhẽ, nào ngờ, cũng nó dùng yêu thuật hãm hại…”
Dứt lời, nàng liền đưa mắt hiệu cho Nhị Phu Nhân.
Hầu gia phu nhân lập tức hiểu ý, bước lên phía , chấm nước mắt sụt sùi : “Lão gia, Kỳ Nhi của mà khổ mệnh thế ! Thái T.ử sắp bắt đầu tuyển phi , chuyện mà đồn ngoài, Kỳ Nhi nhà chúng cũng sẽ vạ lây mất thôi!”
--------------------