Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ly lạnh lẽo tựa băng sương.
Lũ thích giả nhân giả nghĩa , chỉ trắng trợn chiếm đoạt gia sản, mà còn bức ép Bạch Nhược Ly đến c.h.ế.t, món nợ … thể cứ thế cho qua !
Nàng bước đến hành lang phía hoa sảnh, từ xa vọng tiếng của Bạch Lưu Cảnh.
“Rốt cuộc là thế nào? Đã hơn nửa canh giờ , vẫn dẫn về? Chỉ là bắt một con nha đầu vô dụng thôi mà, cần tốn nhiều thời gian đến ?”
Hầu gia phu nhân khẽ khàng khuyên nhủ: “Lão gia, chuyện thể trách đám thị vệ , là do con nha đầu Bạch Nhược Ly chịu đến nên mới lỡ việc. Ngài đó thôi, dạo nó to gan lắm , chỉ tư thông với kẻ khác ô nhục gia phong, mà đến cả tỷ tỷ của cũng dám tay! Ta còn , Tứ nha đầu cũng nó đ.á.n.h cho một trận…”
“Cái gì? Lại chuyện như ? là coi ai gì, còn phép tắc nữa !”
Bạch Nhược Kỳ cũng sụt sùi nức nở: “Thưa cha, nhất định đòi công bằng cho con, con nó đ.á.n.h t.h.ả.m thương lắm…”
“Ha ha…” Một tiếng trong trẻo bỗng vang lên, cắt ngang lời kể lể t.h.ả.m thiết của nàng .
“Nhị tỷ, chuyện kể cũng thú vị thật, đ.á.n.h ngươi ? Ngươi chuyện giữ mồm giữ miệng một chút, tay với ngươi khi nào ?”
Tất cả trong hoa sảnh đều đồng loạt ngoảnh đầu .
Chỉ thấy một thiếu nữ từ ngoài cửa thong thả bước . Nàng dung mạo thanh lệ tú mỹ, khí chất tao nhã, một váy dài trắng muốt nhẹ nhàng tung bay trong gió. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên một đường cong, tựa như tiên nữ vô tình lạc bước xuống chốn hồng trần, trong trẻo lạnh lùng, cao sang quý phái.
Bạch Lưu Cảnh ngẩn : “Ngươi là…”
Trong phút chốc, mà nhận nàng là ai!
Hoàng Nguyệt Ly mỉm : “Nhị thúc, mới mấy ngày gặp mà nhận ?”
“Ngươi là Bạch Nhược Ly? Sao thể như ?” Bạch Lưu Cảnh kinh ngạc thốt lên.
Bao năm qua, sự chèn ép chủ đích của , Bạch Nhược Ly biến thành một kẻ vô dụng thể đặt chân lên chốn quyền quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-57-dau-heo-nguoi-la-vi-nao.html.]
Mỗi khi ngoài đều cúi gằm mặt, lưng gù vai co, chuyện dám thở mạnh, cho dù khoác lên lễ phục xa hoa, khí chất cũng chẳng bằng một a trong các gia đình quyền thế! Tại những buổi yến tiệc của giới quý tộc, nàng từ lâu trở thành một trò hơn kém!
Thế nhưng thiếu nữ mắt đây khí chất thoát tục phiêu dật, từng cử chỉ, từng hành động đều toát lên phong thái của bậc danh gia vọng tộc, khiến khác dám thẳng, bất giác nảy sinh cảm giác cúi đầu quy phục.
Đây mà là Bạch Nhược Ly vô dụng ?
Thế nhưng, nếu kỹ , ngũ quan quả thực giống hệt như tạc.
Bạch Lưu Cảnh sững sờ mất một lúc lâu mới định thần .
Bạch Nhược Kỳ thấy kẻ thù thì hai mắt đỏ ngầu, nàng gằn: “Bạch Nhược Ly! Cuối cùng ngươi cũng chịu vác mặt tới ! Hại nông nỗi mà còn dám đến đây, để xem ngươi ăn với cha thế nào!”
Hoàng Nguyệt Ly thong thả ngoáy tai, nụ đầy vẻ chế giễu: “Tại dám đến? Chẳng là Nhị thúc mời tới ? Mà cũng , ngươi là vị nào thế? Hình như quen ngươi thì ?”
“Bạch Nhược Ly, ngươi còn giả vờ giả vịt cái gì?!”
Bạch Lưu Cảnh cũng cau mày, gằn giọng: “Bạch Nhược Ly, ngươi ăn với đường tỷ của như thế ? Thật là vô phép vô tắc! Hèn gì dám cái chuyện đ.á.n.h đập cả tỷ tỷ của ! Còn mau xin Nhị tỷ ngươi !”
Hoàng Nguyệt Ly khựng một chút, ánh mắt lướt qua Bạch Nhược Kỳ, nàng khoa trương đưa tay lên che miệng.
“Đây… Ngươi đừng với , cái đầu heo chính là Nhị tỷ của nhé? Sao thể chứ? Chắc chắn là nhầm lẫn , Nhị tỷ của đường đường là Băng mỹ nhân nức tiếng khắp Đông DãQuốc, bao nhiêu bậc tài trẻ tuổi quỳ gối chân nàng, thể là một ả xí thế ?”
Nàng hết một tiếng “đầu heo” đến một tiếng “ả xí”, mỗi lời sắc lẻm như một lưỡi d.a.o găm, cứa thẳng vết thương lòng của Bạch Nhược Kỳ.
Bạch Nhược Kỳ xưa nay vốn luôn kiêu hãnh về nhan sắc của , bao giờ chịu sự sỉ nhục đến mức ?
Tất cả là do Hoàng Nguyệt Ly gây ! Thế mà nàng còn dám trơ tráo chế giễu như thế
--------------------