Dưới tiếng gào thét của Hàn Ma Ma, Bạch Nhược Kỳ vốn dần dần tỉnh táo đôi chút.
Thế nhưng câu đổi trắng đen của Hoàng Nguyệt Ly, nàng một nữa ngất lịm ngay tại chỗ.
Sao kẻ lòng đen tối đến mức cơ chứ?
Theo như lời Hoàng Nguyệt Ly , đ.á.n.h cho mặt mũi bầm dập, lẽ nào còn sang cảm tạ nàng nữa ??
Hàn Ma Ma cũng chặn họng đến mức nên lời, trong lòng rõ Bạch Nhược Kỳ thể nào trúng tà, nhưng Hoàng Nguyệt Ly chắc như đinh đóng cột, khiến bà chẳng phản bác thế nào.
Thật sự là chuyện hôm nay quá đỗi kỳ quái.
Đến tận bây giờ bà vẫn hồn.
Rốt cuộc Nhị tiểu thư mà đột nhiên ngã lăn đất? Chẳng lẽ thật sự Tam tiểu thư đ.á.n.h bại ư?
Còn nữa, Tam tiểu thư bình thường lá gan nhỏ hơn cả con muỗi, hôm nay thể đ.á.n.h Nhị tiểu thư đến hộc máu??
Mình thật sự đang mơ đấy chứ?
Hàn Ma Ma thấy tình hình , cũng rằng trong lúc Bạch Nhược Kỳ hôn mê bất tỉnh thì đám chắc chắn thể chiếm chút lợi lộc nào từ chỗ Tam tiểu thư.
Bà quyết định ngay tức khắc, đá một cước nha vẫn còn đang rên rỉ kêu la ở bên cạnh, quát: “Còn ỳ đất gì nữa? Mau dậy ! Nhị tiểu thư bệnh thành thế , mau đưa tiểu thư về phủ!”
Các nha sớm sợ vỡ mật, vội vàng khập khiễng lồm cồm bò dậy, khiêng Bạch Nhược Kỳ lên chạy thẳng ngoài cửa.
Bởi vì cảm thấy nữ ma đầu ở lưng quá đáng sợ, mấy nha nhất thời quên cả vết thương , chạy nhanh như bay, thoáng chốc thấy bóng dáng nữa.
Hoàng Nguyệt Ly cũng chút ngây .
“Ủa, thế nhỉ? Sao chạy nhanh như ? Phía ma đuổi !”
Tiểu Phượng Hoàng vẫn luôn trốn vai nàng kêu lên hai tiếng chíp chíp, vỗ vỗ đôi cánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-30-dung-la-thu-chet-vi-tien.html.]
là ma, nhưng nữ ma đầu còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!
Hoàng Nguyệt Ly than thở một cách sầu não: “Người bây giờ thế chứ? Thải Vi vất vả cực nhọc trừ tà cho Nhị tỷ, mà bọn họ trả tiền bỏ ? Còn nữa, bẩn cả sân viện, còn vương vãi vết máu, cũng bồi thường thiệt hại? Cái nhân phẩm … đúng là thể nổi mà!”
Tiểu Phượng Hoàng chân lảo đảo, suýt chút nữa thì trượt khỏi vai nàng.
Nữ ma đầu đúng là… c.h.ế.t vì tiền mà!
Đáng sợ, quá đáng sợ!
May mà đám chạy nhanh!
“Tiểu… tiểu thư…”
Giọng yếu ớt của Thải Vi từ phía vọng tới.
Hoàng Nguyệt Ly , mỉm : “Thế nào? Cảm giác đ.á.n.h trả tuyệt ? Lá gan lớn hơn chút nào ? Gặp loại xa , chính là hung hăng đáp trả !”
Thải Vi gần như òa lên, “Tiểu thư, bây giờ ạ? Nô tỳ dám đ.á.n.h Nhị tiểu thư, đó là Nhị tiểu thư đó! Người là một trong mười thiên tài của nước Đông Dã, lỡ như tỉnh , về báo thù thì ? Còn Hầu gia và Nhị phu nhân, họ cũng sẽ tha cho … Nô tỳ dù đ.á.n.h c.h.ế.t cũng chỉ là một cái mạng hèn, nhưng là cành vàng lá ngọc…”
“Không !”
Thải Vi sợ hãi nín ngay nước mắt.
“Đã đ.á.n.h , lóc thì ích gì?”
Hoàng Nguyệt Ly bước tới, nâng mặt nàng lên, hỏi: “Thải Vi, lẽ nào ngươi thích khác bắt nạt? Không dạy dỗ một trận trò những kẻ ức h.i.ế.p ngươi ?”
“Nô tỳ đương nhiên là ạ, nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết! Chỉ cần ngươi theo tiểu thư , thì sẽ một ai thể bắt nạt ngươi nữa! Ngươi chỉ cần nhớ, chống lưng cho ngươi là , kẻ nào dám đ.á.n.h ngươi, cứ trả gấp mười, gấp trăm !”
--------------------