"Ngươi bằng chứng?"
Hoàng Nguyệt Ly thong thả cất lời: "Muốn bằng chứng... cũng đơn giản thôi, đó chính là lời khai của Vương Nhị! Chỉ cần để đích tra hỏi , nhất định thể hỏi chân tướng sự việc từ miệng ! Sao nào, ngươi dám để tra hỏi ?"
Bạch Nhược Kỳ bật một tiếng "ha".
"Chuyện gì mà dám? Ngươi hỏi thì cứ hỏi, miễn là bức cung, cứ tùy ngươi hỏi thế nào cũng ! Chân tướng sự việc vốn dĩ là như lời , ngươi hỏi cả ngàn thì kết quả vẫn thôi! Ta cảnh cáo ngươi đấy, sẽ ngay đây chằm chằm, ngươi đừng hòng giở trò chữ nghĩa gì để gây hiểu lầm cho !"
Nàng còn tưởng con nha đầu c.h.ế.t tiệt định giở trò ma quỷ gì! Hôm nay nàng quả thật chút con nha đầu c.h.ế.t tiệt dọa cho phát hoảng, cứ ngỡ nàng thật sự thể đột nhiên lôi bằng chứng gì đó.
Nào ngờ, loay hoay cả buổi, hóa chỉ là đích tra hỏi.
Con nha đầu c.h.ế.t tiệt mà hỏi cái gì thì mới là quỷ!
Cả nhà già trẻ của Vương Nhị sớm nàng bắt giữ cả , Vương Nhị mà dám hó hé nửa lời bậy bạ thì chỉ nước c.h.ế.t đất chôn!
Bạch Nhược Kỳ khẳng định chắc nịch, rằng Vương Nhị tuyệt đối thể nào phản bội .
Hoàng Nguyệt Ly nở một nụ như như , đáp: "Ta chẳng ngươi, cớ gì gây hiểu lầm cho ?"
Nói đoạn, nàng xoay , bước đến mặt Vương Nhị, cất giọng: "Vương Nhị, ngươi đừng sợ, ở đây, Nhị Tỷ của gì ngươi . Ngươi cứ thành thật , những lời ngươi , đều là sự thật ?"
Vừa , nàng thẳng đôi mắt của Vương Nhị, tụ khí ngưng thần, bão nguyên quy nhất, trong đôi đồng t.ử đen láy chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, âm thầm vận khởi Thông Thiên Đồng Thuật.
Vương Nhị chỉ cảm thấy đôi mắt lạnh lẽo đến cùng cực của nàng dường như ẩn chứa vạn vàn biến hóa, vô quang ảnh lấp lánh nơi đáy mắt, ý thức của cứ thế cuốn trong đó tự lúc nào .
Hoàng Nguyệt Ly hành động vô cùng cẩn trọng, đúng là thần , quỷ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-287.html.]
Bạch Nhược Kỳ dĩ nhiên cũng chẳng hề nhận điều gì khác thường.
Nghe câu hỏi của Hoàng Nguyệt Ly, nàng nén mà khẩy trong lòng.
Cứ cái kiểu hỏi thẳng tuột của con nha đầu c.h.ế.t tiệt , chẳng lấy một chút kỹ xảo tra hỏi nào, thì hỏi cái gì cơ chứ? Ngay cả đám bổ khoái, ngục tầm thường khi tra hỏi phạm nhân cũng chẳng thể nào non tay đến thế!
Bạch Nhược Kỳ khẩy, chăm chăm chờ xem bộ dạng bó tay chịu trói của Hoàng Nguyệt Ly.
Nào ngờ, một thoáng ngẩn , Vương Nhị cất tiếng, nhưng những lời thốt khác một trời một vực so với đó!
"Ta... Tam tiểu thư, với quá, tất cả là do Nhị tiểu thư bắt cả nhà già trẻ của để uy hiếp, mới bất đắc dĩ dối lừa gạt Thái Hậu Nương Nương, sai , tội đáng muôn c.h.ế.t! Cầu xin các vị, một một chịu, cam tâm tình nguyện chịu tội, xin đừng liên lụy đến nhà của ..."
Vương Nhị quỳ rạp đất, đầu dập sát xuống nền đất, chỉ thiếu nước gục xuống mà rống lên thôi.
Bạch Nhược Kỳ trợn mắt há mồm, miệng há hốc sững sờ, hồi lâu mới lắp bắp : "Ngươi... ngươi đang năng linh tinh cái gì thế?? Ngươi đang gì hả? Ngươi điên , là đầu óc vấn đề ?"
Nàng kích động xông thẳng tới mặt Vương Nhị, chỉ hận thể xông cho một trận ngay tại chỗ.
Hoàng Nguyệt Ly vội vàng giang tay cản mặt nàng , mỉm : "Khoan , Nhị Tỷ, đừng kích động như thế chứ! Chẳng rõ là để tra hỏi ? Sao mới hỏi một câu mà định nuốt lời ?"
"Ta..."
"Nếu nuốt lời, hỏi nữa cũng , nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, đúng là đang vu oan cho , chuyện , tuyệt đối thể cho qua dễ dàng như ! Người hết đến khác mưu hại , nhất định thỉnh cầu Hoàng Thượng chủ cho !" Giọng điệu của Hoàng Nguyệt Ly chợt đổi,
--------------------