Thế nhưng, thể chất của Bạch Nhược Ly vốn chẳng là phế sài thật sự, thế nên mê d.ư.ợ.c chỉ tác dụng hết sức hạn hẹp đối với nàng. Ngay lúc tên xí bước phòng, nàng tỉnh .
Bạch Nhược Ly mở mắt, còn kịp nhận đang ở nơi nào, trông thấy một gương mặt rỗ ráy đến ma chê quỷ hờn. Tức thì, một cơn buồn nôn cuộn lên trong cổ họng, nàng “ọe” một tiếng, nôn hết cả mặt gã đàn ông .
Vương Nhị Ma T.ử nôn cho cả mặt đầy thứ dơ bẩn, đương nhiên bao nhiêu tà niệm cũng tan thành mây khói, chỉ một tay bóp c.h.ế.t Bạch Nhược Ly cho .
Hai một kẻ đuổi một chạy, đến lúc Bạch Nhược Kỳ dẫn xông , Vương Nhị tóm Bạch Nhược Ly, đang định tay bóp cổ nàng. Cảnh tượng trông qua thì ngỡ như hai đang ôm , nhưng thực chất chẳng chuyện trai gái mờ ám nào xảy cả.
…
Còn về lý do tại Bạch Nhược Kỳ khăng khăng một mực rằng nàng thất …
Chuyện thế , Hoàng Nguyệt Ly dùng đầu gối cũng nghĩ .
Chắc chắn là Vương Nhị thành nhiệm vụ mà Bạch Nhược Kỳ giao phó, sợ nàng trách phạt, nên mới dối là đắc thủ chứ gì!
Vừa rõ đầu đuôi ngọn ngành, Hoàng Nguyệt Ly dĩ nhiên là vô cùng ung dung, chẳng chút bối rối.
Nàng sang Thái Hậu, gương mặt tỏ vẻ mờ mịt, cất lời: “Thái Hậu Nương Nương, Ly Nhi thật sự quen đàn ông , cũng hiểu tại Nhị Tỷ vu oan cho như ? Lại còn còn là trong trắng, chuyện là từ mà cơ chứ? Thật thể hiểu nổi!”
Bạch Nhược Kỳ tin lời của Vương Nhị, nên cứ ngỡ Hoàng Nguyệt Ly đang cố chối bay chối biến.
“Ngươi cứ tiếp tục già mồm , để xem gian phu của ngươi thế nào!”
Nàng lạnh một tiếng, liếc mắt hiệu cho Vương Nhị, ám chỉ mau mau lên tiếng.
Vương Nhị quỳ rạp đất, mồ hôi lạnh trán lúc túa từng giọt lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-285.html.]
Ban đầu nhận lời Bạch Nhược Kỳ chuyện , chẳng qua là vì một nghìn lượng bạc để trả nợ cờ bạc, nghĩ thể chiếm tấm trong trắng của một vị tiểu thư Hầu phủ mà chẳng mất gì, đó còn dối để thuận lợi lấy tiền.
Ai mà ngờ, chuyện vẫn xong, Bạch Nhược Kỳ nắm thóp của , ép Hoàng cung để chứng.
Giờ đây, Vương Nhị hối hận đến xanh cả ruột gan!
Bảo dối mặt Hoàng đế và Thái hậu, lỡ như vạch trần, còn sống nữa ? Mà cho dù vạch trần, kết tội thông gian với một tiểu thư danh giá, còn ầm ĩ đến tận Ngự tiền, thể tưởng tượng kết cục phần lớn cũng là một con đường c.h.ế.t!
Thế nhưng, nếu chứng gian, cả nhà già trẻ lớn bé, cùng với già tám mươi tuổi của đều đang trong lòng bàn tay của Bạch Nhược Kỳ, cả nhà đều chôn cùng !
Vương Nhị run lẩy bẩy, hồi lâu mới lắp ba lắp bắp cất lời: “Bẩm… bẩm bẩm bẩm bẩm Thái Hậu Nương Nương, thảo dân và Bạch… Bạch Tam tiểu thư, thật sự một đoạn… một đoạn tình cảm. Khi đó, Bạch Tam tiểu thư tự nguyện dâng hiến cho , thảo dân còn cả chứng cứ!”
“Chứng cứ? Chứng cứ gì?”
Vương Nhị Ma T.ử : “Sau eo của Bạch Tam tiểu thư một vết bớt màu đỏ sậm, ngay n.g.ự.c còn một nốt ruồi nhỏ, đây… đây đều là những gì thảo dân … tận mắt trông thấy… khi ở bên cạnh nàng…”
Lời thốt , ai nấy đều c.h.ế.t lặng, trân trối Hoàng Nguyệt Ly, từng một đều nàng từ xuống , ánh mắt như xuyên thấu qua lớp y phục của nàng, để xem nàng thật sự tồn tại những dấu vết mà Vương Nhị .
Thái hậu cũng đang nàng.
“Ly Nhi, thật là ngươi vết bớt và nốt ruồi nhỏ như ?”
Hoàng Nguyệt Ly thản nhiên nhún vai, giọng điệu bình thản đáp: “Có thì , mà thì ? Người đàn ông là do Bạch Nhược Kỳ tìm đến, nàng là đường tỷ của , lúc nhỏ từng thấy vết bớt là chuyện bình thường, chỉ cần cho kẻ là . Lời khai như , thì giá trị gì chứ?”
--------------------