Thấy Hoàng đế mặt mày đăm chiêu khó xử, Hoàng Hậu rằng vai ác , chỉ nàng gánh vác mà thôi.
Nàng bèn cất tiếng : “Ly Nha Đầu, dường như ngươi hiểu lầm . Hoặc là… chính Bạch Hầu Gia nhớ nhầm, nhầm chăng! Năm xưa Bạch Hầu Gia cùng Hoàng Thượng định hôn ước là thật, nhưng định hôn là ngươi với Thái Tử!”
“Thật ?”
“ !” Người lên tiếng đáp lời chính là Quốc Sư.
“Thuở , khi Bạch Hầu Gia và Hoàng Thượng lập hôn ước, lão phu cũng mặt tại đó. Đôi bên giao ước rõ ràng, rằng vị hoàng t.ử tu vi cao cường nhất của Hoàng Thượng sẽ kết duyên cùng thiếu nữ tu vi mạnh mẽ nhất của Đông Dã Quốc. Hoàn hề nhắc đến là con gái ruột của Bạch Hầu Gia, càng hề chỉ mặt gọi tên là Bạch Nhược Ly!”
Hoàng Nguyệt Ly hừ lạnh một tiếng, môi khẽ nhếch lên đầy mỉa mai: “Thật ? Đằng nào thì phụ của cũng còn cõi đời nữa, chuyện năm xưa thực hư , chẳng đều do các một miệng cả ? Huống hồ, lúc đó còn chào đời, đến cả cái tên cũng , thì thể chỉ mặt gọi tên chứ!”
“Ngươi!”
Quốc Sư tức đến nghẹn họng, nhất thời dùng lời lẽ nào để phản bác, bởi từng câu từng chữ Hoàng Nguyệt Ly đều vô cùng xác đáng!
Cuối cùng, chẳng thèm vòng vo nữa mà thẳng: “Lão phu đường đường là một bậc thầy Tứ Trọng Cảnh, là Quốc Sư cao quý, lẽ nào lừa gạt một tiểu nha đầu như ngươi ?”
Lời lẽ quả thực chẳng khác nào đang cùn!
Hoàng Nguyệt Ly khẩy: “Quốc Sư thiên vị nữ t.ử mới thu nhận của thì cứ thẳng , cớ gì tìm những lý do vớ vẩn chẳng như ? Để đời khinh miệt, mang tiếng là kẻ già nên nết!”
Gương mặt già nua của Quốc Sư hiện lên vẻ kinh ngạc đến sững sờ.
“Ngươi… ngươi dám ăn với lão phu như thế ?? Ai cho ngươi cái lá gan lớn tày trời đó??”
Thật lòng mà , từ lâu Quốc Sư từng ai chỉ thẳng mặt mà những lời như thế! Ngay cả Hoàng đế khi chuyện với cũng đều giữ kẽ đôi phần, nhún nhường ba bậc.
Vậy mà giờ đây, một nha đầu phế vật ngay cả chút tu vi cũng , dám chút kiêng nể mà mắng là “già nên nết”! Quốc Sư thực sự cảm thấy như tai nhầm!
Con nha đầu đáng c.h.ế.t … Nàng dám?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-262-chang-qua-la-tu-trong-canh.html.]
Hoàng Nguyệt Ly thấu sự tức giận ngùn ngụt trong đáy mắt , nhưng nàng chỉ thản nhiên mỉm , chẳng hề bận tâm.
Chẳng qua chỉ là mắng lão già vài câu thôi mà? Có gì mà dám chứ? Nàng đến cả chòm râu của lão cũng đốt trụi, thậm chí còn găm cả một mũi phi tiêu ngay giữa trán lão, chẳng cuối cùng vẫn bình an vô sự đó ?
Thật , vốn dĩ nàng cũng thể tiếp tục giả vờ đáng thương, để ngấm ngầm gài bẫy Bạch Nhược Kỳ một phen.
Thế nhưng, hết màn kịch đến màn kịch khác diễn hôm nay khiến nàng mất sạch kiên nhẫn!
Hoàng Nguyệt Ly còn ý định tiếp tục giả điên giả dại nữa, và cũng chẳng còn lý do gì để !
Chẳng , chỉ vì Bạch Nhược Kỳ thực lực nghiền nát quần hùng, nên nàng thể nghênh ngang coi ai gì, thể bắt nạt đường , thể đổi trắng đen, mà cần trả bất cứ giá nào ?
Tiếc , mặt Hoàng Nguyệt Ly nàng đây, cái gọi là thực lực của Bạch Nhược Kỳ, cũng chỉ là một trò hơn kém!
Nàng cho Bạch Nhược Kỳ một bài học nhớ đời ngay mặt tất cả .
Nàng cũng để cho đám mở to mắt mà cho rõ, xem rốt cuộc ai mới là kẻ phế vật vô dụng!
Hoàng Nguyệt Ly hạ quyết tâm, lời cất lên cũng chẳng còn chút kiêng dè nào nữa.
Nàng lạnh một tiếng, cất giọng: “Tại thể chuyện với ngươi như thế? Chẳng qua chỉ là một Tứ Trọng Cảnh mà thôi. Nếu ngươi năng lý lẽ, còn nể ngươi tuổi cao mà khách khí vài phần. một khi ngươi mở mắt lời bịa đặt, thì đây cũng chẳng thể nào lọt tai nữa!”
Tất cả đài đều hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh!
Thật khó mà tưởng tượng nổi, Bạch Nhược Ly của những năm về vốn luôn nhút nhát yếu đuối, giờ đây thể thốt những lời kinh thế hãi tục như !
Chẳng qua là Tứ Trọng Cảnh!
Rốt cuộc nàng Tứ Trọng Cảnh là cảnh giới hiếm đến nhường nào, là cường đại đến mức nào …
--------------------