Hoàng Nguyệt Ly cất lời hỏi như , thuần túy chỉ vì hiếu kỳ, nhưng Bạch Nhược Kỳ đinh ninh rằng nàng sợ hãi.
Nàng lạnh lùng liếc xéo Hoàng Nguyệt Ly một cái, cất giọng: “Đơn giản thôi, cho ngươi hai con đường.”
“Hai con đường nào?”
“Con đường thứ nhất, ngươi quỳ xuống dập đầu cho ba cái thật kêu, thành tâm thành ý mà xin , tiếng dập đầu nhất định đủ lớn, để thể thấy rõ mồn một! Bằng , thì dập đầu cho , đến khi nào ý mới thôi!”
Hoàng Nguyệt Ly khỏi thầm buông lời châm chọc trong lòng.
Bạch Nhược Kỳ bụng thật đúng là hiểm độc, tiếng dập đầu đủ lớn liền bắt dập , thì chắc chắn nàng sẽ cố tình gây khó dễ, cứ vờ như thấy, bắt dập đầu mãi thôi. Dập đến vỡ đầu chảy m.á.u đành, còn dập đầu đến mức sống sờ sờ mà ngất lịm nữa cơ đấy!
Hơn nữa, tổn thương thể còn là chuyện nhỏ, giày vò đến mức , thì quả thực là nỗi sỉ nhục tột cùng!
Nàng hỏi: “Vậy… con đường thứ hai thì ?”
Khóe môi Bạch Nhược Kỳ nhếch lên một nụ băng giá.
“Con đường thứ hai… nếu ngươi chịu xin , thì nên rằng kẻ thường dân dám vu khống, khiêu khích võ giả bậc cao là phạm trọng tội! Dẫu võ giả thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t cũng là chuyện hợp tình hợp lý! Dĩ nhiên, ngươi là đường ruột của , thể nào g.i.ế.c ngươi , chỉ cần rạch nát gương mặt của ngươi, để ngươi thể quyến rũ đàn ông nữa, thế là đủ !”
Hoàng Nguyệt Ly tỏ vẻ kinh ngạc tột độ: “Khoan , Nhị Tỷ là… hủy hoại dung mạo của ? Có cần tay tàn độc đến thế ? Muội là đường của tỷ cơ mà!”
“Thì ? Ngươi chỉ là một phế vật mà dám vu khống , như là xử nhẹ lắm ! Địa vị của võ giả cao hơn thường, nắm trong tay quyền sinh sát, ở quốc gia nào cũng đều như cả!”
“… nhưng mà Nhị Tỷ, tỷ vốn là một tiểu thư khuê các nức tiếng dịu dàng hiền thục, chuyện tàn độc thế , sợ đời đàm tiếu tỷ là nữ nhân lòng rắn rết ?” Hoàng Nguyệt Ly rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Bạch Nhược Kỳ những lời , cơn tức giận chực trào lên đến điên cuồng.
“Bây giờ tất cả đều cho rằng là nữ nhân lòng rắn rết ! Ngay cả Thái hậu cũng nghĩ như ! Tất cả là do ai hại? Bạch Nhược Ly, cho ngươi , chẳng thèm bận tâm nữa! Hôm nay ngươi hoặc là dập đầu cho , hoặc là chờ biến thành một ả mặt hoa xí !”
Hoàng Nguyệt Ly vỗ vỗ lồng ngực, gương mặt lộ rõ vẻ sợ sệt, yếu ớt hỏi: “Vậy… nếu cả hai con đường đều chọn thì ạ?”
Bạch Nhược Kỳ lạnh khanh khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-256.html.]
“Chuyện đó đến lượt ngươi quyết định ! Cho ngươi ba thở để suy nghĩ! Nếu ngươi chọn, sẽ chọn ngươi!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Bạch Nhược Kỳ đếm nhanh, hề một chút ngập ngừng.
Vừa dứt tiếng đếm, nàng lập tức “loảng xoảng” một tiếng, rút phắt một thanh chủy thủ, nở một nụ dữ tợn tiến về phía Hoàng Nguyệt Ly.
“Xem ngươi chọn giúp ngươi , thì sẽ giúp ngươi chọn hủy dung nhé! Ha ha, ngươi đừng hòng chạy, chạy cũng vô ích thôi!”
“Muội chạy !”
Hoàng Nguyệt Ly chớp chớp mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng trong lòng đang lạnh.
Bạch Nhược Kỳ ơi là Bạch Nhược Kỳ, đúng là một minh chứng sống cho câu tự tìm đường c.h.ế.t!
Nếu nàng thích hủy hoại dung mạo của khác đến thế, thì để chính nàng nếm trải cảm giác hủy dung là gì, há chẳng là phụ tấm chân tình tỷ của hai ?
Bạch Nhược Kỳ từng bước tiến tới, cách giữa hai ngày một gần hơn.
Rất nhiều tiểu thư nhà quyền quý nỡ tiếp, nào nấy đều nhắm nghiền mắt .
Trong mắt các nàng, Hoàng Nguyệt Ly căn bản lấy một tia cơ hội phản kháng, một khi rơi tay Bạch Nhược Kỳ, chắc chắn sẽ hành hạ đến mức vô cùng thê thảm! Chẳng còn ai thể cứu nàng nữa .
Liễu Y Y bên cất tiếng gọi: “Bạch Nhược Kỳ, ngươi… ngươi đừng hành động nông nổi!”
--------------------