Hoàng đế khẽ buông một tiếng thở dài, trong lòng cũng phần rối bời.
“Phải đó, nếu trị tội Bạch Nhược Kỳ, còn để nàng trở thành Thái T.ử phi, lỡ như Lưu Phong về, trẫm ăn với thế nào đây? Haiz… Năm xưa là trọng tình trọng nghĩa đến thế, mà trẫm đến cả nữ nhi của chịu ấm ức cũng thể giúp nàng đòi một lời công bằng!”
Quốc Sư kín đáo hừ lạnh một tiếng, trong lòng khỏi dâng lên mấy phần bực dọc.
Nhớ năm xưa, khi Bạch Lưu Phong vẫn còn là một nhóc, Quốc Sư là cao thủ thuộc hàng nhất nhì của Đông Dã quốc.
Khi , Quốc Sư để mắt tới Bạch Lưu Phong, mới đột phá Nhất Trọng Cảnh, và thu nhận t.ử tư chất hơn . Nào ngờ, thiếu niên xuất thường dân thẳng thừng từ chối.
Quốc Sư vốn là kẻ lòng hẹp hòi, ngay lúc đó ôm hận trong lòng. Thế nhưng, chẳng thể tìm bất kỳ cơ hội nào để báo thù.
Bởi lẽ, tốc độ tiến bộ của Bạch Lưu Phong nhanh đến mức kinh , tựa như vũ bão, vượt xa sức tưởng tượng của một như Quốc Sư.
Với thiên phú Bát phẩm thượng đẳng, chỉ mới mười bảy tuổi đột phá Tứ Trọng Cảnh, thể cùng Quốc Sư ngang hàng ngang vế.
Mấy năm đó, càng đột phá như chẻ tre, đến nỗi về , Quốc Sư tài nào thấu Bạch Lưu Phong rốt cuộc đạt đến cảnh giới cao thâm đến mức nào.
Hơn thế nữa, Bạch Lưu Phong còn thế địa vị của lão, trở thành vị đại thần Hoàng đế tin tưởng và trọng dụng nhất!
May , chẳng bao lâu, Bạch Lưu Phong đột nhiên mất tích một cách đầy bí ẩn, Quốc Sư lúc mới xem như lấy địa vị vốn của .
Thế nhưng, sự tin tưởng mà Hoàng đế dành cho Bạch Lưu Phong vẫn luôn lớn hơn nhiều so với Quốc Sư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-252-hon-uoc-nam-xua.html.]
Chẳng ngờ rằng, Bạch Lưu Phong mất tích bấy nhiêu năm trời, mà Hoàng đế vẫn còn cảm thấy áy náy vì để nữ nhi của chịu thiệt thòi. Nghe những lời của Hoàng đế, trong lòng Quốc Sư ít nhiều cũng phần vui.
Theo lão thấy, Bạch Lưu Phong dù công lao lớn đến , thì đó cũng là chuyện của ngày xưa .
Sự thật rành rành mắt là, Bạch Nhược Ly chỉ là một thứ phế vật, cũng chẳng cha lợi hại nào chống lưng, thì nên tiếp tục ngáng đường Thái Tử, ảnh hưởng đến tiền đồ của ngài và cả quốc vận của Đông Dã !
Lão vuốt vuốt chòm râu, đôi mày khẽ chau , trầm ngâm giây lát, bỗng hai mắt sáng rực lên.
“Hoàng Thượng, lão thần nhớ rằng… năm xưa khi ngài và Bạch hầu gia định hôn ước bằng lời, nhắc tới là Bạch Nhược Ly và Thái Tử! Chẳng lẽ ngài quên ?”
Hoàng đế sững : “Cái gì? Sao thể ? Trẫm nhớ rõ, khi chúng đang trong lương đình ở phía đông Ngự Hoa Viên để thưởng sen. Lúc đó Bạch phu nhân thai, cũng cùng cung. Mặc Quân khi mới lên sáu, thiên phú sớm bộc lộ, Lưu Phong thấy thì quý mến vô cùng, trẫm bèn vui rằng… rằng…”
Hồi tưởng đến đây, Hoàng đế bỗng lộ vẻ kinh ngạc tột độ chợt im bặt.
Quốc Sư khà khà: “Hoàng Thượng cũng nhớ ? Khi , lão thần cũng mặt ở đó, rõ mồn một ngài với Bạch hầu gia rằng, hài nhi trong bụng Bạch phu nhân, nếu là nữ nhi, ắt hẳn sẽ là nữ nhi thiên phú xuất chúng nhất Đông Dã quốc, còn Thái T.ử là nam nhi thiên phú tuyệt vời nhất. Nếu thể để cặp đôi thiên phú bậc nhất kết thành phu thê, thì quả là một cặp kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi!”
Hoàng đế đáp: “ , trẫm quả thực như thế.”
Quốc Sư vỗ tay lớn: “Hoàng Thượng, ngài xem, khi rõ ràng là để nam nhi và nữ nhi thiên phú xuất chúng nhất Đông Dã quốc kết thành phu thê mà. Lời , vốn dĩ chính là đang đến Thái T.ử và Bạch Nhược Kỳ! Căn bản chẳng chút liên quan nào đến Bạch Nhược Ly cả, đúng nào?”
“ mà…” Hoàng đế chau mày, “Cứ nhất quyết giải thích như , chẳng là chút khiên cưỡng ? Dù gì thì khi đó, trẫm cũng là nhắm cái bụng của Bạch phu nhân mới lời … Vả , cũng chính vì nể mặt Lưu Phong, trẫm mới…”
--------------------