Lê Mặc Ảnh vận dụng ý chí cực lớn mới thể gắng gượng giữ vẻ mặt chút cảm xúc.
Hắn thản nhiên cất lời: “Mẫu phi của năm xưa vốn là say mê tiếng đàn, chắc chắn cũng mong rằng cây cổ cầm mà để thể tìm một chủ nhân thực sự thấu hiểu và trân quý nó. Cầm nghệ của Bạch Tam tiểu thư đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, một ai sánh bằng, cây đàn nếu thuộc về Bạch Tam tiểu thư, e rằng sẽ chẳng bao giờ tìm một chủ nhân mới xứng đáng hơn. Một báu vật như thế, cớ để nó vĩnh viễn yên trong bảo khố?”
Lê Mặc Ảnh khẽ nhếch đôi môi mỏng, dáng vẻ khi cất lời càng toát lên một phong thái cao sang, tao nhã đến lạ thường.
Giọng của trầm ấm mà du dương, dù mang vẻ lạnh lùng nhưng vẫn ẩn chứa một sức quyến rũ trời sinh.
Những thiếu nữ mặt tại đây, dẫu là một tên phế sài, nhưng ánh mắt vẫn dời , cứ bất giác dán chặt .
là một tên lam nhan họa thủy!
Hoàng Nguyệt Ly kìm mà thầm oán thán trong lòng.
Hoàng Nguyệt Ly nhẹ nhàng đẩy cây Ngọc Băng Cầm .
“Đa tạ thịnh tình của Dự Vương Điện Hạ, nhưng đây dù cũng là di vật của Minh Phi nương nương, Ly Nhi tư chất kém cỏi, dám nhận.”
Nếu cây đàn là do bất kỳ một vị nương nương nào khác để , nàng chắc chắn sẽ chút do dự mà vui vẻ nhận lấy.
Danh cầm cũng như thần khí, đều cần tìm một chủ nhân xứng tầm.
Và nàng, Hoàng Nguyệt Ly, tự tin rằng chính là chủ nhân thể khiến Ngọc Băng Cầm phát huy uy lực mạnh nhất.
tiếc , đây là di vật của mẫu phi Lê Mặc Ảnh...
Nếu nhận lấy nó, nàng cảm giác và Lê Mặc Ảnh thêm một sự ràng buộc đáng .
Việc nhận lấy báu vật do mẫu của đối phương để quả thực dễ khiến cảm thấy chút mập mờ, ám . Có lẽ là do nàng suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà...
Trên đời chỉ mỗi cây đàn , cớ gì nhận lấy nó để khiến khác hiểu lầm cơ chứ?
Lê Mặc Ảnh nhướng mày, cất tiếng: “Bạch Tam tiểu thư ý gì? Là xem thường Ngọc Băng Cầm, cho rằng bản xứng với cây đàn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-239-qua-la-mot-ten-lam-nhan-hoa-thuy.html.]
Đều !
Hoàng Nguyệt Ly kìm mà liếc một cái sắc lẹm, cái miệng của tên thật là độc địa!
Trong cảnh , mặt ba nhân vật quyền lực nhất hoàng cung, dù nàng trả lời là xem thường cây đàn tự nhận xứng, thì cũng đều là hành vi vô cùng thất lễ. Thế mà tên cố tình dồn nàng thế khó!
Hoàng Nguyệt Ly còn kịp lên tiếng, Hoàng đế cất lời .
“Ly Nhi, nếu Mặc Ảnh ý kiến, trẫm ban thưởng cây đàn cho ngươi. Năm xưa khi Minh Phi nương nương còn tại thế, quả thực từng rằng, nếu còn nữa, điều khiến yên lòng nhất, ngoài Mặc Ảnh , chính là cây đàn , chẳng thể gửi gắm chúng cho ai…”
Hoàng đế khẽ thở dài một tiếng, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia hoài niệm.
Hoàng Hậu thầm nghiến chặt răng, trong lòng đầy căm phẫn.
Ả hồ ly tinh đó c.h.ế.t bao nhiêu năm mà trong lòng Hoàng đế vẫn còn tâm tâm niệm niệm về ả! Hừ, tiếc là, c.h.ế.t thì thể tranh sủng với bà !
Còn cả cái con chổi Hoàng Nguyệt Ly nữa, đúng là gặp quỷ giữa ban ngày.
Chẳng thiên hạ đều đồn rằng nó là một đứa phế sài ? Cớ bỗng dưng đàn đến thế?
Hơn nữa, chỉ vì một khúc nhạc mà khiến Hoàng đế nhớ về Minh Phi năm xưa, quả thực là khắc tinh của bà mà!
Không , tuyệt đối thể để nó trở thành con dâu của !
Hoàng đế chẳng hề để ý đến sự đổi nét mặt của Hoàng Hậu, vẫn đang chìm đắm trong dòng hồi tưởng, mãi một lúc mới bừng tỉnh.
“Hôm nay quả là một ngày lành, Mặc Ảnh sẽ chọn Dự Vương Phi ngay tại yến tiệc , coi như yên bề gia thất, đến cả Ngọc Băng Cầm cũng tìm chủ nhân mới. Ly Nhi, ngươi cứ nhận lấy cây đàn , trẫm thấy, ngươi và nó quả là duyên!”
Hoàng Nguyệt Ly những lời , sống lưng chợt lạnh toát.
Dự Vương Điện Hạ thật sự định chọn Vương Phi của trong đám oanh oanh yến yến ?
--------------------