Có thể rằng, khi tiếng đàn của Hoàng Nguyệt Ly, tất cả những khúc nhạc họ từng thưởng thức đây bỗng chốc hóa thành những tạp âm khó hiểu, những món đồ giả chế tác thô thiển, quả thực tài nào lọt tai nổi.
“Trời ơi, quá mất, ban nãy cứ ngỡ như thật sự trông thấy đóa u lan nơi cốc vắng…”
“ , tuyệt vời quá, từng khúc nhạc nào du dương đến thế…”
“Bạch Tam tiểu thư thể đàn đến …”
Từng lời tán thưởng vang lên, nhưng sắc mặt Hoàng Nguyệt Ly vẫn bình thản như nước, chẳng hề tỏ kích động tự mãn.
Thật sự là do kiếp nàng quá nhiều lời ca tụng , những câu chữ sáo rỗng chẳng còn gì mới lạ nữa.
Thế nhưng những lời lọt tai Bạch Nhược Kỳ tựa như từng tiếng sét đ.á.n.h giữa trời quang, giáng thẳng xuống lồng n.g.ự.c nàng.
Sắc mặt Bạch Nhược Kỳ mỗi lúc một tái nhợt.
Những lời tán dương mỹ miều , vốn dĩ đều thuộc về nàng!
Mỗi tụ họp của các vị thiên kim tiểu thư, vây quanh tán thưởng ngớt luôn là Bạch Nhược Kỳ nàng!
Từ bao giờ đến lượt con tiện tỳ đó chứ? Nó chẳng chỉ là một kẻ phế vật vô dụng, đến một bài thơ cũng xong, ngay cả cổ cầm mấy dây cũng chẳng phân biệt nổi ?
Rốt cuộc là từ lúc nào, nó luyện cầm kỹ cao siêu đến thế, cướp hết sự chú ý vốn thuộc về ?
Điều càng khiến Bạch Nhược Kỳ tức đến hộc m.á.u chính là, nàng phát hiện cầm kỹ của thật sự bằng Hoàng Nguyệt Ly!
Cầm kỹ mà nàng luôn lấy kiêu hãnh, tiếng đàn của Hoàng Nguyệt Ly, thật sự chẳng đáng để nhắc tới. Sự chênh lệch giữa hai quả thực quá lớn, chỉ cần là tai đều thể , rốt cuộc trình độ của ai cao hơn!
Sự thật giáng một đòn nặng nề lòng nàng.
Bạch Nhược Kỳ c.ắ.n chặt môi, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-237-lai-that-su-khong-bang-nang.html.]
Trong lòng nàng phẫn uất ghen tị, nhưng chẳng thể thốt nên lời! Kỹ năng bằng , còn thể gì nữa đây?
Ngay cả Hoàng đế đang ngự đài cao cũng vô cùng xúc động, cất lời: “Ngươi chính là Ly Nha Đầu, con gái của Lưu Phong ? Mọi năm Trẫm chỉ con bé nhà ngươi thể yếu ớt, luôn ở nhà tĩnh dưỡng, ngờ sở hữu cầm kỹ xuất sắc đến ! Thật là tài giỏi!”
Hoàng Nguyệt Ly đặt Ngọc Băng Cầm xuống, dáng vẻ tao nhã cúi hành lễ.
“Tạ ơn Hoàng Thượng khen ngợi, chỉ là chút tài mọn đáng kể mà thôi.”
“Đừng khiêm tốn nữa, nếu tài nghệ của ngươi mà là tài mọn, thì tiếng đàn của các cầm sư khác đều chẳng thể nổi nữa ! Trẫm vẫn là đầu tiên một tiếng đàn xuất chúng đến thế!”
Thái hậu chuyện hồi sáng ấn tượng về Hoàng Nguyệt Ly, lúc liền lập tức lên tiếng giúp nàng.
“Ly Nha Đầu tuy tu vi phần kém hơn, nhưng chuyên tâm tu luyện cầm nghệ, xem nhẹ danh lợi, kiêu ngạo nóng nảy, mới thể tấu lên khúc nhạc tuyệt vời như ! Phẩm hạnh của con bé … thật là hiếm !”
Hoàng đế vốn vẫn luôn ghi nhớ tình nghĩa năm xưa với Bạch Lưu Phong, nếu e ngại danh tiếng của con gái thực sự quá tệ, thì sớm hạ chỉ sắc phong nàng Thái T.ử phi .
Hôm nay gặp, mới phát hiện thiếu nữ khác xa lời đồn, chỉ dung mạo tú mỹ, khí chất cao nhã, mà còn đàn một khúc đến !
Ở Thiên Lăng Đại Lục, những cầm sư cầm nghệ cao siêu cũng đời kính trọng.
Hoàng đế tức thì vui mừng mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng an ủi.
Cuối cùng thì con gái của Bạch Lưu Phong cũng thật sự là một kẻ vô dụng, thể tu luyện là do trời sinh cách nào khác, nhưng nàng thể luyện một tay cầm nghệ thế , chứng tỏ phẩm hạnh của con bé mà!
Nghe thấy Thái hậu cũng hết lời khen ngợi Hoàng Nguyệt Ly, nụ gương mặt Hoàng đế càng thêm rạng rỡ.
“Tốt, ! Quả là tệ! Người , ban thưởng cho Bạch Tam tiểu thư…”
--------------------