"Ngươi... ngậm m.á.u phun !"
Lắng đủ lời bàn tán xôn xao, hứng chịu vô vàn ánh mắt khinh bỉ, Bạch Nhược Kỳ rốt cuộc thể nhịn nữa, liền bật phắt dậy.
"Thái Hậu Nương Nương, xin Người hãy Kỳ Nhi giải bày, chuyện như ạ..."
Hoàng Nguyệt Ly nhanh như cắt lướt đến chắn ngay mặt nàng, gương mặt tỏ rõ vẻ quan tâm lo lắng.
"Nhị Tỷ, tỷ đừng kích động, với tỷ mà? Lưu Y Chính gì, tỷ cũng đừng để trong lòng. Bất kể thế nào, chân tướng sẽ ngày sáng tỏ, sẽ ai vu oan cho tỷ !"
"Ngươi... Kẻ vu oan cho , chẳng chính là ngươi ?"
"Nhị Tỷ, gì tỷ ?"
"Đủ !" Thái hậu ngắt lời hai . "Vừa rõ, chuyện giao cho Ly Nhi tra hỏi, ai phép xen ! Bây giờ tất cả im lặng cho ai gia! Kẻ nào còn lên tiếng, lập tức cút khỏi hoàng cung cho !"
Đám đông vây xem vội vàng ngậm chặt miệng.
Hoàng Nguyệt Ly sang Lưu Y Chính, cất giọng đanh thép, lời lẽ nghiêm nghị: “Lưu Y Chính, ngươi thể chia rẽ ly gián, phá hoại tình cảm tỷ của chúng như ? Ta và Nhị Tỷ từ nhỏ cùng lớn lên, tình cảm khăng khít gì chia cắt nổi. Ngươi nghĩ chỉ vài ba câu dối vớ vẩn là thể khiến chúng nghi kỵ lẫn ? Nói cho ngươi , ngươi lầm to !”
Nghe những lời , Lưu Y Chính càng thêm sốt ruột.
Hắn tức giận tiếc cho sự u mê của nàng mà : "Tam tiểu thư, ngốc đến thế chứ? Ngươi thật sự cho rằng Nhị tiểu thư đối xử với ngươi ? Nàng lúc nào cũng ngấm ngầm hãm hại ngươi, ngươi ? Ngươi thể chút đầu óc , đừng để lừa bán mà còn giúp họ đếm tiền nữa!"
Bạch Nhược Kỳ suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Rốt cuộc là ai lừa bán mà còn giúp họ đếm tiền chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-214-nguoi-sao-lai-ngoc-nhu-vay-chu.html.]
Chẳng là chính Lưu Y Chính ?
Con nha đầu c.h.ế.t tiệt gian xảo đến thế, nó lừa khác là may lắm , mà còn dám nó ngốc, đời còn ai thông minh nữa!
Thế nhưng, tiếng lòng của Bạch Nhược Kỳ chẳng một ai thể thấy.
Hoàng Nguyệt Ly thì càng tỏ vẻ phẫn nộ, kích động đến mức hai tay run lên bần bật, gằn giọng: "Ngươi đừng bậy nữa! Nhị Tỷ thể hãm hại ? là năng hàm hồ!"
Thái độ của nàng càng khiến Lưu Y Chính kích động.
Nàng càng tin, Lưu Y Chính càng cho rõ ràng, giảng cho tường tận!
"Hừ, nàng hãm hại ngươi? Cứ chuyện hôm nay ! Ngươi tự nghĩ xem, Nhị tiểu thư đích mời ngươi uống rượu ? Có khi uống xong, nàng liền ngất xỉu ngay lập tức ? Tất cả đều ngẫu nhiên! Ta chỉ hiểu, tại nàng ngu đến mức cầm nhầm ly rượu, tự uống cạn ly rượu bỏ thuốc!"
Hoàng Nguyệt Ly dường như nhớ điều gì đó, gương mặt đầu tiên là kinh ngạc tột độ, đó trông như đả kích nặng nề, hình lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã quỵ.
"Không thể nào, chuyện thể nào... Chắc chắn là do khác chủ mưu, Nhị Tỷ cũng hề trong rượu thuốc!"
"Ha ha, ngươi tin? Được, cho dù chuyện hôm nay chứng cứ, lẽ nào bình thường ngươi hề cảm giác gì ? Lúc nhỏ thể ngươi yếu ớt, mỗi sắp đến ngày cung là ngất xỉu, sốt cao, ngươi thật sự nghĩ đó là do bản vấn đề ư? Đó là do Bạch Nhược Kỳ bảo kê t.h.u.ố.c cho ngươi, khiến ngươi nào cũng đổ bệnh đúng lúc!"
"Cái gì? Sao thể như ? Ngươi chắc chắn là bậy, đừng tưởng chứng cứ là thể ăn hàm hồ..."
"Ha ha, còn nữa, đồn ngươi tư thông với nam nhân bên ngoài, nhưng chính ngươi cũng thế nào đến hậu viện ? Đó là do Nhị Tỷ của ngươi dùng mê d.ư.ợ.c với ngươi, mà loại mê d.ư.ợ.c đó... cũng thật trùng hợp là do bào chế!"
Lưu Y Chính càng càng hăng, tuôn một tràng như trút đậu, kể sạch sành sanh những chuyện Bạch Nhược Kỳ ức h.i.ế.p Tam Muội bao năm qua.
--------------------