Thế nhưng, dù ganh ghét đến chăng nữa, Bạch Nhược Kỳ trời sinh thiên phú hơn , gia thế hiển hách, tu vi cũng vượt trội, chẳng một ai dám đắc tội với nàng.
Nào ngờ, ngay thời điểm ai ai cũng đinh ninh rằng nàng sắp trở thành Thái T.ử phi, thì nàng vướng một vụ bê bối động trời như thế !
Chuyện đúng là khiến đến rụng cả răng!
Nghe những tiếng khẩy khe khẽ vang lên bốn phía, gương mặt Bạch Nhược Kỳ đỏ bừng lên.
Từ nhỏ đến lớn, một khắc nào nàng chịu nỗi nhục nhã ê chề như lúc ! Hơn nữa, còn mất mặt bao tiểu thư khuê các xuất danh giá tương đương với !
Từ thuở bé, nàng vốn là nhất nhân ai sánh bằng giữa đám thiên kim , bọn họ nay chỉ tồn tại để nền cho nàng tỏa sáng, mà giờ đây, chính những kẻ nền đang hả hê xem trò của nàng!
Bạch Nhược Kỳ tức vội, chẳng còn giữ bình tĩnh nữa, liền cuống quýt cất cao giọng giải thích.
“Thái hậu nương nương minh giám! Hôm nay thần nữ chỉ uống một ly rượu trong buổi tiệc ngắm hoa đào, nào ngờ bỗng dưng đau bụng dữ dội, đó huyết ngừng ngất ! Thần nữ… thần nữ còn ngỡ là do kinh nguyệt đều, chẳng thể ngờ Lưu Y Chính đến phán rằng thần nữ hỉ mạch! Thần nữ cũng hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng thần nữ thật sự từng bất cứ chuyện gì vượt quá khuôn phép!”
“Chưa từng , hỉ mạch chứ?” Lý Cô Cô nhịn mà chen : “Ý của Bạch Nhị Tiểu Thư là đang vu oan cho ngươi ?”
“Không … Chuyện chắc chắn liên quan gì đến Lý Cô Cô ạ!”
Bạch Nhược Kỳ vẫn còn chút lý trí, rõ Lý Cô Cô là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, tuyệt đối thể đắc tội.
Nàng đảo mắt một vòng, trong lòng trở nên độc ác, quyết định hy sinh Lưu Y Chính.
“Ta xảy chuyện gì, đây chắc chắn là chẩn đoán sai ! Lưu Y Chính, lúc bắt mạch ngươi thể sơ suất đến thế? Ngươi khi hai chữ ‘hỉ mạch’ , ngươi sẽ chịu trách nhiệm ?”
Thái hậu lạnh lùng liếc Lưu Y Chính một cái, cất tiếng: “Lưu Y Chính là thái y giỏi nhất Thái Y Viện về việc chẩn trị bệnh cho phụ nhân, lẽ nào chẩn đoán của cũng thể sai sót ? Vậy thì đúng là lầm …”
Sắc mặt Lưu Y Chính trắng bệch như tờ giấy, chẳng biện giải , chỉ đành phủ phục xuống đất, kêu lên: “Thái hậu nương nương, hạ quan tuyệt đối việc công tâm, thể chẩn đoán sai ? Mạch tượng của Bạch Nhị Tiểu Thư, thật sự chính là như !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-207-cho-can-cho-mot-mieng-day-long.html.]
Trong mắt Lưu Y Chính lóe lên một tia oán độc.
Rõ ràng là do Bạch Nhược Kỳ tự bậy, uống nhầm ly rượu mới dẫn đến sự cố , thế mà bây giờ vì thoát tội, nàng đổ hết trách nhiệm lên đầu !
Trời mới nếu tội danh chẩn đoán sai của khép , cộng thêm việc suýt chút nữa ảnh hưởng đến kết quả tuyển phi, thì con đường thái y của coi như chấm dứt, chừng còn tống ngục trị tội!
Thế nhưng, Bạch Nhược Kỳ căn bản chẳng hề nghĩ cho , mở miệng đổ cho chẩn đoán sai!
Nàng mùng một, thì đừng trách ngày rằm!
“Ngươi ngậm m.á.u phun , chẩn đoán sai rành rành mà còn chịu thừa nhận! Nhất quyết hủy hoại danh tiết của !”
“Bạch Nhị Tiểu Thư dám dám nhận! Đã bắt hỉ mạch mà còn chối cãi!”
Hai mỗi một lời, tranh cãi dứt ngay mặt Thái hậu.
Hoàng Nguyệt Ly ở hàng ghế cuối cùng, buồn hai họ cãi vã, thầm nghĩ: “Chậc chậc, đúng là ch.ó c.ắ.n chó, một miệng đầy lông! Tiếc là, Lưu Y Chính e rằng đấu Bạch Nhược Kỳ … Haiz, thật đáng tiếc…”
Quả nhiên ngoài dự đoán, Thục phi bước : “Thái hậu nương nương, Người cũng đừng phiền lòng nữa. Có là chẩn đoán sai , thực dễ phán đoán, chỉ cần đến Thái Y Viện mời thêm vài vị thái y nữa qua đây bắt mạch là ! Đến lúc đó xem những khác thế nào.”
“ , Thục phi lý.”
Thái hậu bừng tỉnh ngộ, lập tức lệnh.
“Lý Cô Cô, ngươi hãy đến Thái Y Viện ngay bây giờ, gọi tất cả các thái y đang trực ban đến đây! Đi ngay !”
--------------------