Hoàng Nguyệt Ly chìm trong cơn mê man, ý thức mơ hồ trôi nổi giữa một miền tĩnh lặng tối đen như mực, tựa như qua lâu, lâu .
Ngay đó, mắt nàng bỗng le lói một vệt sáng, bên tai cũng văng vẳng những thanh âm yếu ớt.
“Tam tiểu thư, ngươi… ngươi c.h.ế.t oan uổng quá… Sao ngươi nghĩ quẩn như …”
Tiếng than ai oán khiến Hoàng Nguyệt Ly phiền não yên, chỉ quát cho nàng câm miệng , nhưng dù dốc cạn bộ sức lực, nàng vẫn chẳng thể nào nhúc nhích nổi.
Một giọng nữ chói tai vang lên: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt, mau cút khỏi mắt bổn tiểu thư!”
“Không ! Tứ tiểu thư, ngươi thể ! Tam tiểu thư xương cốt lạnh, ngươi chiếm đoạt tài sản của nàng, đây đều là những thứ lão Hầu gia quá cố để đó!”
“Thì ? Con tiểu tiện nhân đó c.h.ế.t ! Đồ của nó dĩ nhiên thuộc về Bạch gia chúng . Ngươi mau cút cho khuất mắt, nếu bổn tiểu thư sẽ quất c.h.ế.t ngươi, cho ngươi bồi táng cùng con tiểu tiện nhân đó!”
Bạch Nhược Nghiên một cước đá văng con nha chướng mắt đang chắn đường, lệnh cho đám tay chân: “Khuân hết cho , cẩn thận một chút, đừng sứt mẻ thứ gì. Không ngờ con tiểu tiện nhân cũng lắm đồ nhỉ, cái bình sứ Nhữ Diêu ngay cả cũng , khuân hết!”
“Không mà, Tứ tiểu thư! Đồ đạc trong phòng tiểu thư nhà sớm các ngươi khuân sạch , chỉ còn mỗi chiếc bình hoa là của lão gia năm xưa để thôi…” Nha trung thành Thải Vi một nữa lao tới.
“Con nha đầu ti tiện, dám cản đường! Quất c.h.ế.t nó cho !”
Tiếng tranh cãi chói tai ngừng truyền tai, đầu óc Hoàng Nguyệt Ly chợt đau buốt dữ dội, một dòng ký ức vốn thuộc về nàng điên cuồng ùa tâm trí.
Dường như… nàng trọng sinh.
Thân thể tên là Bạch Nhược Ly, Tam tiểu thư của Võ Uy Hầu phủ nước Đông Dã. Phụ của nàng, Bạch Lưu Phong, từng là nhất cao thủ của Đông DãQuốc, uy danh lừng lẫy. Vừa chào đời, nàng sắc phong Trường Lạc Quận chúa, phận tôn quý vô ngần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-2-phe-vat-trong-sinh.html.]
Nào ngờ, năm nàng lên ba, phụ nàng dẫn binh xuất chinh mất tích một cách đầy bí ẩn. Kể từ khi nhị thúc Bạch Lưu Cảnh kế thừa tước vị Hầu gia, địa vị của Bạch Nhược Ly cũng tụt dốc phanh. Đến năm mười tuổi, nàng phát hiện là một phế vật hề thiên phú tu luyện.
Tại Thiên Lăng Đại Lục, một nơi lấy võ trọng, cường giả vi tôn, việc thể tu luyện đồng nghĩa với việc vùi dập xuống tận cùng bùn đất. Cũng từ đó, Bạch Nhược Ly luôn chịu đựng sự ức h.i.ế.p đủ đường từ các vị tỷ trong nhà nhị thúc.
Sáng hôm , nhị đường tỷ của nàng tổ chức tiệc sinh nhật. Bạch Nhược Ly vốn cũng mặt, bắt quả tang tại trận đang tư thông với nam nhân ở hậu viện, bại danh liệt.
Sau chuyện đó, Bạch Nhược Ly phẫn uất tủi nhục, ngay trong đêm treo cổ tự vẫn.
Mà Hoàng Nguyệt Ly, hiểu vì lẽ nào, tỉnh dậy trong xác , thế cho nàng.
Bên ngoài, tiếng roi da quất da thịt mỗi lúc một rõ, tiếng kêu la t.h.ả.m thiết của Thải Vi cũng ngày một thê lương.
Bạch Nhược Nghiên sải bước tiến tới, khẩy: “Ồ, tam tỷ của đúng là hổ danh quận chúa, miếng ngọc bội cổ là Dưỡng Hồn Ngọc thể tẩm bổ thần thức! Bảo vật hiếm như mà để cho một phế vật như nó dùng thì đúng là lãng phí! Thôi thì để bổn tiểu thư đây nhận lấy !”
Dứt lời, nàng vươn tay, chộp thẳng về phía cổ của Hoàng Nguyệt Ly.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc móng tay nhọn hoắt sắp sửa chạm da thịt, thiếu nữ vẫn luôn im bất động giường bỗng đột ngột mở bừng mắt.
Bạch Nhược Nghiên sững , chỉ thấy đôi mắt đen thẳm sâu hun hút, tựa như một hố đen đáy, thể hút trọn linh hồn khác trong.
Nàng chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng, ngay đó, tâm trí trở nên trống rỗng.
--------------------