Hoàng Nguyệt Ly hé một khe cửa, lén lút ngó bên ngoài.
Cung điện vốn đang yên ắng, giờ đây gà bay ch.ó sủa, gian phòng nào cũng thắp đèn, trông vô cùng hỗn loạn.
Cứ tiếp tục ở đây, nàng sẽ chỉ càng lúc càng động.
Hoàng Nguyệt Ly chỉ mất một giây để đưa quyết đoán, nàng định nhân lúc hỗn loạn mà xông khỏi cung điện, đó trộn đám cung nữ, tìm cơ hội tẩu thoát.
Mặc dù bây giờ ngoài là một việc vô cùng nguy hiểm, nhưng vẫn hơn là đây chờ c.h.ế.t. Nhìn lộ trình di chuyển của đám Kim Vũ Vệ , hiển nhiên, việc bọn họ lục soát đến căn phòng nàng đang ở chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hoàng Nguyệt Ly cởi bỏ bộ hành y , dùng sức kéo mạnh cửa phòng, định bụng xông ngoài.
Thế nhưng…
Không nhúc nhích? Cánh cửa hề lay động chút nào?
Nàng sững một lúc, ngẩng đầu lên thấy Các Chủ Đại Nhân chẳng từ lúc nào ngay lưng . Bàn tay to lớn, thon dài mà mạnh mẽ của đang nhẹ nhàng đặt cánh cửa, khiến nàng kéo thế nào cũng tài nào mở .
Hoàng Nguyệt Ly tức đến nghẹn lời: “Ngươi gì? Mau để ngoài! Bây giờ chuồn, lát nữa sẽ chuồn nổi !”
“Vội cái gì chứ?” Hắn lười biếng . Dù vật nhỏ trừng mắt một cách hung hăng, chẳng hề cảm nhận sự lo lắng trong lòng nàng.
“Ngươi vội, nhưng vội!” Hoàng Nguyệt Ly tức giận trừng mắt : “Lát nữa bọn họ thật sự lục soát đến chỗ chúng thì ?”
Các Chủ Đại Nhân thản nhiên : “Cùng lắm thì g.i.ế.c một đường ngoài. Đám thị vệ chẳng qua chỉ là Nhị Trọng Cảnh, chỉ cần một chiêu là thể g.i.ế.c sạch bọn chúng!”
Hắn đủ mạnh, về điểm , Hoàng Nguyệt Ly đương nhiên hề nghi ngờ.
Chỉ là, nếu thật sự đại khai sát giới trong hoàng cung, thì chuyện sẽ càng lúc càng ầm ĩ.
Tuy nàng cũng chẳng bận tâm Đông Dã Quốc Hoàng Đế sẽ nghĩ thế nào, nhưng dù nàng vẫn ở kinh đô Đông Dã Quốc một thời gian nữa. Gây nên sóng gió khắp thành cũng chẳng lợi lộc gì cho nàng, nếu thành giới nghiêm, thì nàng dịch dung để bán chút đồ cũng sẽ gặp khó khăn.
Cho nên, nếu là bất đắc dĩ, nàng cũng chuyện trở nên thế .
“Dãy phòng lục soát ?”
“Nơi là tẩm cung của vị Điện hạ , cho nên giờ ai ở…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-160-ta-khong-can-nguoi-bao-ve.html.]
“Vậy thì càng lục soát! Tên trộm chắc chắn sẽ trốn trong những căn phòng !”
“ mà, lỡ như vị Điện hạ về, phát hiện chúng tự tiện xông …”
“Dù thì ngài cũng ở đây, đừng lôi thôi nữa, mau lục soát !”
Căn phòng cách đó xa cũng phá cửa xông , đám Kim Vũ Vệ phụ trách lục soát chỉ còn cách bọn họ hơn chục thước.
Hoàng Nguyệt Ly sốt ruột, dùng sức kéo mạnh cửa phòng: “Ngươi mau để ngoài!”
Hắn cúi đầu, bộ dạng kiêu ngạo đáng yêu của vật nhỏ mắt đang phồng má, đáy mắt thoáng qua một tia ý .
Tay của vẫn đặt cánh cửa, nhưng tay trái di chuyển xuống , câu lấy vòng eo thon của Hoàng Nguyệt Ly. Cùng lúc đó, cúi đầu, khẽ : “Vật nhỏ, ngươi tin thể bảo vệ ngươi ?”
Giọng trầm thấp đầy quyến rũ mê hoặc vang lên, đôi môi mỏng của kề ngay bên tai nàng, nhẹ nhàng phả nóng.
Vành tai của Hoàng Nguyệt Ly nóng bừng lên một cách thể kiểm soát.
Nàng tựa lưng cánh cửa, gò má ửng hồng, trong lòng thầm mắng vô sỉ nhàm chán.
Đây là lúc nào chứ, còn bày cái trò mờ ám ! Tưởng là thể khiến nàng ngoan ngoãn khuất phục ?
Nàng… Nàng mới mê hoặc !
Hoàng Nguyệt Ly mím môi: “Ta cần ngươi bảo vệ…”
Lời còn dứt, thấy tiếng oang oang của Kim Vũ Vệ truyền đến từ bên ngoài.
“Có chuyện gì ? Trong phòng ?”
“Chẳng cả dãy ai ở ? Ai ở trong đó ?”
“Mau mở cửa! Bắt thích khách, phòng nào cũng lục soát! Không mở cửa, chúng sẽ xông thẳng !”
--------------------