là một nàng Tiểu Hồ Ly tràn trề sức sống, đặc biệt là dáng vẻ lúc nổi giận, càng thêm đáng yêu.
Hắn đối diện với ánh mắt hung tợn của nàng, khóe môi nhếch lên một nụ đầy vẻ tà khí.
“Vật nhỏ, ngươi đừng vu oan cho . Thứ nhất, đây gọi là cưỡng hôn, bởi vì ban nãy ngươi cũng tận hưởng. Thứ hai, cũng chẳng kẻ biến thái, hôn phu nhân tương lai của là chuyện hợp tình hợp lý hợp pháp, chẳng gì là biến thái cả. Nếu ngươi còn dám bôi nhọ , ngại dùng cách của riêng để dạy dỗ ngươi nên chuyện với nam nhân của như thế nào , hiểu ?”
C.h.ế.t tiệt, đúng là đồ liêm sỉ!
Hoàng Nguyệt Ly sững sờ sự trơ trẽn của , nhưng ngay đó, một ngọn lửa giận hừng hực bùng lên trong lòng!
Cả đời , nàng ghét nhất chính là loại nam nhân ngang ngược cướp đoạt, tự cho là đúng, mới gặp một xem nàng như vật trong túi? Hắn tưởng là ai chứ?
Kiếp , sở dĩ nàng mãi vẫn thể chấp nhận Mộ Thừa Ảnh, cũng chính vì ghét cái tác phong mạnh mẽ độc đoán của .
Không ngờ đời mới trọng sinh bao lâu, đụng một gã cậy thực lực mạnh mẽ mà ngang nhiên càn!
Hoàng Nguyệt Ly bằng ánh mắt lạnh như băng, “Ta một nữa, buông !”
Hắn vốn còn định trêu ghẹo nàng thêm vài câu, nhưng ngờ sắc mặt của vật nhỏ sa sầm xuống như , xem là nổi giận thật .
Trong lòng chợt căng thẳng, đang định gì đó để dỗ dành nàng thì bỗng nhiên, trực giác mách bảo nguy hiểm, vội vàng lùi mạnh về phía !
Hoàng Nguyệt Ly nhân khoảnh khắc lơ là, bất thình lình tay!
Một loạt phi châm bay trong gang tấc, sượt sát qua gò má cắm phập bức tường phía .
Chỉ trong đường tơ kẽ tóc, gương mặt tuấn tú của giữ .
Hắn đưa tay sờ lên chiếc cằm suýt nữa đ.â.m thủng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng Tiểu Hồ Ly quả đúng là ngựa hoang khó thuần, ở mặt nàng, thể lơ là dù chỉ một chút. Chỉ cần sơ sẩy là sẽ nàng đ.á.n.h lén ngay, ở bên cạnh nàng, thật quá… kích thích!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-156-that-khong-biet-liem-si.html.]
Dù thể thương, nhưng Hoàng Nguyệt Ly cũng thoát khỏi gọng kìm của , giành tự do.
Nàng lùi vài bước, khoanh tay ngực, lạnh lùng lườm .
“Ta , đừng đụng !”
“Được , , đụng thì đụng.” Hắn giơ hai tay lên, tỏ vẻ đầu hàng. “Ngươi cũng cần hung dữ như thế, bất cứ yêu cầu nào của ngươi, đều sẽ đáp ứng mà…”
Nếu hung dữ, gã sẽ nước lấn tới ngay!
Hoàng Nguyệt Ly vẫn lạnh lùng lườm : “Bớt nhảm ! Ta hỏi ngươi, rốt cuộc tại ngươi ở đây? Có ngươi theo dõi ?”
Hắn xuống chiếc sập mềm bên cạnh, vạt áo n.g.ự.c xộc xệch, nhưng chẳng vẻ gì là sửa sang cho ngay ngắn.
Hắn uể oải cất lời: “Ngươi còn mặt mũi để ? Hôm đấu giá kết thúc, bảo ngươi ngoan ngoãn ở yên đó chờ, thế mà ngươi tự ý chuồn mất?”
Hoàng Nguyệt Ly đáp: “Ta chờ ngươi để gì? Các Chủ Đại Nhân trăm công nghìn việc, nào dám phiền, tự đường về, dám ngài nhọc lòng!”
Lời tràn đầy vẻ cự tuyệt, mà trong lòng chút thoải mái.
“Ngươi cứ nhất quyết đẩy khác xa ngàn dặm như ?”
“Đối với những kẻ ý đồ xa, thái độ của giờ vẫn !” Hoàng Nguyệt Ly hất cằm, kiêu hãnh đáp.
“Hờ!” Hắn khẩy, giọng bất cần: “Đừng gộp chung với mấy gã thấy sắc nảy lòng tham đó, dù thì… ngươi cũng nhan sắc gì …”
“Ngươi!” Hoàng Nguyệt Ly suýt nữa thì chọc cho tức c.h.ế.t, nàng hung hăng lườm một cái: “Rốt cuộc ngươi thế nào? Nếu vì nhan sắc, ngươi bám theo gì?”
--------------------